Tóm lại, đây chính là một câu chuyện thăng cấp đầy thỏa mãn về ẩm thực, và không nghi ngờ gì, nhân vật nam chính chính là Hướng Nam.
Ban đầu, việc mơ thấy một cuốn tiểu thuyết cũng chẳng có gì kỳ lạ, coi như là để gϊếŧ thời gian thôi mà! Huống hồ đây lại là một câu chuyện vừa kịch tính vừa thú vị.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu trở nên lạ kỳ khi cô để ý rằng trong sách có một nhân vật tên là ông cụ Khương Đại Thạch, trùng tên với ông nội cô, Khương lão gia.
Sau đó, cô phát hiện một trong những công ty gia vị bị Hướng Nam thôn tính chính là “Tương Khương,” tên gọi giống hệt công ty sản xuất gia vị của ba cô. Chính từ lúc này, đối với Khương Dư, cuốn tiểu thuyết bỗng trở nên khó mà tiếp nhận.
Đến khi đọc hết phần kết của tiểu thuyết, Khương Dư phát hiện vẫn còn vài trang cuối.
Nội dung của những trang này, có thể coi như là sự thật mà trong sách chưa từng nhắc đến!
Thì ra, việc Hướng Nam bái sư từ đầu đã là âm mưu được lên kế hoạch trước. Ông Hướng đã khuyến khích Hướng Nam bái sư với Khương lão gia, mục tiêu chính là nhắm vào bí kíp gia truyền của ông ấy.
Cơn xuất huyết não của Khương lão gia không phải do chuyện gia đình mà là vì ông phát hiện Hướng Nam đang ăn trộm công thức của mình. Sau một hồi giằng co, ông tức đến độ ngã va vào đầu và không kịp dặn dò gì trước khi ra đi.
Về sau, Hướng Nam mở công ty và dần dần thôn tính hết sản nghiệp của nhà họ Khương, thậm chí còn tìm mọi cách đè bẹp không để gia tộc Khương ngóc đầu lên, hòng che đậy sự thật về hành vi trộm công thức năm xưa.
Dần dần, tất cả sản nghiệp của gia tộc Khương đều bị Hướng Nam chèn ép, bất kỳ công ty nào nhà Khương có chút triển vọng phát triển cũng lập tức bị Hướng Nam, khi ấy đã lớn mạnh, triệt để ngăn chặn cả trong lẫn ngoài.
Nói ngắn gọn lại, người nhà họ Khương đều không có cơ hội nổi lên trong giới ẩm thực!
Tất cả thành viên nhà họ Khương chỉ là những kẻ lót đường cho bước tiến của Hướng Nam trong truyện mà thôi! Thậm chí, Khương Dư còn không thấy có bất kỳ dòng nào trong sách nhắc đến mình!
Chỉ duy nhất một câu nói của ông lão Khương với Hướng Nam: “Ông có đứa cháu gái, sở hữu đầu lưỡi trời phú, rất có tiềm năng làm đầu bếp, chỉ tiếc là không chịu học nghề!”
Tại sao lại như vậy?! Chẳng lẽ số phận gia đình cô vốn dĩ đã phải như vậy sao?!
Mỗi lần nghĩ đến tình cảnh tương lai của gia đình trong truyện, Khương Dư lại thấy ngọn lửa tức giận bùng lên, chỉ muốn xé tan cuốn sách trước mặt.
Nhưng cứ mỗi lần cô vừa giơ tay lên thì cuốn sách trước mắt lại biến thành từng đốm sáng nhỏ, sau đó… biến mất không dấu vết?
Nhìn quanh, Khương Dư phát hiện không gian xung quanh mình dần dần nứt vỡ...
Khương Dư lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc khỏi giấc mơ này.
Cô bật dậy, mắt còn chưa kịp thích ứng, đã vội vàng mở quyển sổ tay đặt bên cạnh và “sột soạt” ghi chép lại.
Nói cũng lạ, rõ ràng mỗi lần trong mơ cô đều đọc lại cuốn tiểu thuyết và cố ghi nhớ những chi tiết quan trọng.
Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, ký ức ấy lại nhanh chóng mờ nhạt, như thể bị một lớp sương mờ bao phủ.
Khương Dư chỉ còn cách đặt quyển sổ ngay cạnh gối, cứ tỉnh là ghi chép lại ngay lập tức.
Liên tiếp một tuần cùng giấc mơ như vậy đã đủ khiến Khương Dư vừa sợ vừa lo lắng.
Mặc dù tất cả những gì cô thấy chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Nhưng gia đình họ Khương trong đó lại giống với gia đình cô đến vậy, lỡ đâu những điều trong đó là thật thì sao? Nếu đây là điềm báo mà ông trời gửi đến cho cô thì sao?