Thà tin là có còn hơn không.
Khương Dư thở dài, lật cuốn sổ tay về trang đầu tiên.
Trên đó ghi lại: Từ năm nhất lên năm hai, sau sinh nhật của ông nội, ... xuất hiện.
Mùa hè này chỉ vừa mới bắt đầu.
Vẫn còn hơn một tháng nữa mới đến sinh nhật của ông nội.
Cô muốn xem thử, cái người tên Hướng Nam đó liệu có thực sự sẽ xuất hiện vài ngày sau sinh nhật của ông như trong truyện không!
Liên tục vài đêm liền, cô đều bị giấc mơ dọa tỉnh dậy lúc nửa đêm. Mỗi lần như thế, Khương Dư lại ngồi ghi chép vào sổ tay một lúc mới có thể ngủ lại được.
Những ngày gần đây, Khương Dư dậy sớm hơn bình thường, quầng thâm trên mặt cũng càng ngày càng sâu.
Ngày qua ngày, trông cô lúc nào cũng có vẻ đang nghĩ ngợi chuyện gì đó nặng nề.
Cả nhà đương nhiên cũng nhận ra sự bất thường của cô và rất lo lắng.
Hôm đó, khi cả gia đình ba người đang ăn trưa cùng nhau, mẹ cô - Dư Mai, cuối cùng cũng không kìm được mà hỏi, “Dư à, mấy hôm nay con làm sao vậy? Lúc nào cũng thẫn thờ.”
Bên cạnh, bố cô - Khương Đức Phúc - vốn đang yên lặng ăn cơm cũng ngừng lại, góp lời, “Đúng đó, có phải gặp khó khăn gì ở trường không? Thi rớt môn à? Không sao, để bố bảo anh con dạy thêm cho con!”
Về chuyện mơ thấy cả nhà mình giống hệt các nhân vật trong sách, Khương Dư cũng không định kể với ai, đành ậm ừ cho qua, “Bố ơi~ Bố nghĩ gì thế, con mà giống kiểu người có thể rớt môn à?! Chẳng qua dạo này đêm nào cũng gặp ác mộng, ngủ không được ngon thôi…”
“Trời ơi!” Mẹ cô vốn khá mê tín, nghe vậy thì lo lắng, “Có khi nào bị ám ảnh từ vụ tai nạn xe mấy hôm trước không? Ngày mai mẹ sẽ đi xin bùa bình an cho con…”
Hả?
Nghe mẹ nhắc, Khương Dư mơ màng nhớ lại rằng đúng là gần đây có một vụ tai nạn xe ở ngã tư gần nhà. Hai xe đυ.ng nhau khiến một người tử vong và một người khác bị thương nặng. Người bị thương chính là một chú mà gia đình cô quen biết, sống gần đó.
Thấy mẹ nói đã xác nhận nguyên nhân là do vụ tai nạn xe, Khương Dư cũng nhân cơ hội phụ họa, “Có lẽ là vậy…”
Thế là cô nghe mẹ tiếp tục lẩm bẩm, kể về ngôi chùa gần đây nào thiêng hơn để xin bùa bình an cho cả gia đình.
Ông nội cô, Khương Đại Thạch, cả đời có ba người con trai và một người con gái.
Bố cô là con trai cả trong nhà, tên đầy đủ là Khương Đức Phúc.
Ngày trước, ông từng theo học nghề đầu bếp với ông nội Khương gần mười mấy năm, nhưng vì không đủ tài năng, cuối cùng ông dựa vào một vài công thức nước sốt học được từ ông nội, cải tiến rồi mở xưởng, dần dần phát triển thành công ty sản xuất gia vị, trở thành một ông chủ nhỏ.
Mẹ cô, Dư Mai, là một kế toán, nắm quyền kiểm soát tài chính của công ty bố cô.
Trên Khương Dư còn có một người anh trai ruột tên là Khương Minh, lớn hơn cô tám tuổi. Hiện tại, anh đang cùng vài người bạn thân mở một công ty quảng cáo - tổng số nhân viên trong công ty chưa đến mười người.
Vì công ty vẫn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, ngày nào anh cũng bận rộn đến mức không có thời gian về nhà, thậm chí đã bỏ lỡ nhiều buổi tối ăn cơm cùng gia đình.
Trong gia đình họ Khương, bữa tối là khoảng thời gian quan trọng nhất đối với mọi thành viên.