"Lộ trưởng lão, có cả một tông môn đạo lữ có cảm giác gì, ngươi nói thử xem?" Một trưởng lão khác lén lút đến hỏi.
Ông ta dường như chỉ là đơn thuần muốn biết cảm giác trong lòng Lộ trưởng lão, trên thực tế trong lòng vui như mở cờ.
Trước đây tên này suốt ngày khoe khoang trong tông môn, nói đạo lữ của ông ta xinh đẹp như thế nào, hiểu chuyện ra sao, quả thực khiến người ta ghen tị.
Bây giờ thì hay rồi, sau này xem tên này còn vênh váo được nữa không!
"Đúng vậy, Lộ trưởng lão, nghe nói trong đó có một nửa là nam tu, bọn họ đều mặc nữ trang gặp ngươi à? Rốt cuộc phải xinh đẹp đến mức nào, mới có thể khiến ngươi nhớ mãi không quên vậy?" Lục trưởng lão cũng lén lút lại gần.
Các trưởng lão khác tuy không nói gì, nhưng cũng lặng lẽ vểnh tai lên.
Lộ Hằng: "..."
Ông ta biết trả lời thế nào đây? Nói ông ta thật ra cũng không phân biệt được rõ ràng?
Vừa nghĩ đến nhiều đạo lữ xinh đẹp như vậy có một nửa là nam tử mặc váy làm nũng với mình, ông ta liền không nhịn được rùng mình một cái.
Không được, chuyện này thật sự quá đáng sợ!
Khi trở về ông ta nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ với những người đó! Không thể tiếp tục như vậy nữa!
Khốn kiếp! Nhiều mỹ nhân xinh đẹp như vậy, không ngờ lại không có một ai thật lòng yêu ông ta!
Không cần nghĩ nữa, ông ta cảm thấy có một ngụm máu già nghẹn ở cổ họng mình không lên không xuống.
Bạch Mi trưởng lão: _(´ཀ`」∠)__
"Tiểu Lộ, ngươi cũng nên tiết chế một chút, sao có thể một hơi cho mười tám vị đạo lữ danh phận chứ? Chuyện này vô trách nhiệm đối với các nữ tu khác đến mức nào!" Tông chủ cầm Khốn Tiên Thằng, vẻ mặt đau lòng khôn xiết.
Hơn nữa Khốn Tiên Thằng trong tay thậm chí còn thu nhỏ lại rất nhiều khiến Lộ Hằng nhỏ đi một vòng, thiếu chút nữa siết đến mức ông ta không thở nổi.
"Tông chủ, không chỉ nữ tu, còn có nam tu nữa." Lục trưởng lão nhắc nhở bên cạnh.
Khóe miệng Vân Sùng không nhịn được khẽ nhếch lên, quay đầu lại vẫn là bộ dạng đau lòng khôn xiết: "Cho dù là nam tu cũng không thể không chịu trách nhiệm với người ta! Nam tu cũng là hoàng hoa khuê nam, ngươi xem ngươi, đây là chuyện mà người làm sao?"
Bạch Mi trưởng lão bên cạnh đã hoàn toàn không nghe thấy nội dung phía sau nữa, hiện tại trong đầu ông ta toàn là hoàng hoa khuê nam.
Hoàng hoa khuê nam, hoàng hoa khuê nam…
Bạch Mi trưởng lão cuối cùng cũng nhịn không được, ngụm máu già nghẹn ở cổ họng đột nhiên phun ra, hai mắt trắng dã ngất xỉu.
Ông ta hận!
Lan Nguyệt bên kia còn chưa biết mình đã gây thù chuốc oán, nàng vẫn đang ở đó cùng nữ chính và Đại sư huynh tìm linh kiếm.
Nhìn thấy nữ chính phóng thích linh khí, dẫn vô số linh kiếm bay đến, nàng cũng cảm thấy rất tự hào.
Bé con của nàng chính là lợi hại như vậy!
Trong những người của nhóm nhân vật chính, nàng thích nhất chính là nữ chính.
Bởi vì nữ chính tuy từng trải qua đau khổ, từng bị người ta hãm hại, nhưng vẫn nỗ lực ôm lấy thế giới này, là một người bề ngoài nhìn thì lạnh lùng, nhưng nội tâm ấm áp!
"Đi thôi, ta chọn xong rồi." Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Lan Nguyệt theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ chính cầm một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm, đang đi về phía mình.
"Chúng ta đi ngay bây giờ?!" Nàng trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
[Đừng đừng đừng, nữ chính mau quay lại đi! Bản mệnh linh kiếm của ngươi đang đợi ngươi kìa? Sao lại cầm một thanh linh kiếm xa lạ đến đây?]