Đám Vai Ác Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 27

Nhưng lần này Lê Bạch thật sự hiểu lầm rồi, không phải Giang Ly trốn trên đỉnh sơn động lén lút cười thành tiếng, mà là Tông chủ đang cầm Khốn Tiên Thằng, còn có Lục trưởng lão lén lút đến đây.

Tông chủ cũng không còn cách nào khác, dù sao Tàng Kinh Các là cấm linh chi địa, cho dù ông có tu vi bậc này cũng không thể tùy ý sử dụng linh lực, chỉ có thể mặc cho tiếng cười truyền ra ngoài.

Nhưng Tông chủ vẫn nhớ đến lần trước bị tiên khí đánh úp phải tĩnh dưỡng ba tháng, nên ông vội vàng dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn những người xung quanh.

Tông chủ: Các ngươi tiết chế chút, ai cũng đừng cười thành tiếng! Nếu không thì đều ném các ngươi ra ngoài! Chuyện này các ngươi cũng đừng hòng hóng!

Các trưởng lão lặng lẽ gật đầu, còn đám Giang Ly thì giơ hai ngón tay lên, bày tỏ thái độ.

Giang Ly: Tông chủ yên tâm, chúng con nhất định sẽ không cười, trừ khi thật sự nhịn không được!

Giữa bọn họ, Bạch Mi trưởng lão đã có thần sắc hoảng hốt như thể bị hút cạn hồn phách, bị đả kích nặng nề.

Đúng lúc tất cả bọn họ đều cho rằng sắp kết thúc, một tiếng lòng kinh ngạc lại truyền đến từ phía xa.

[Cười chết ta rồi, sau đó đạo lữ đầu tiên của Lộ trưởng lão cảm thấy sự nghiệp quá hạn hẹp, chỉ kéo các tỷ muội của mình đến vẫn là quá ít người, vì vậy nàng ta đã gọi cả các sư muội và sư đệ trong tông môn của mình đến, thật là hào phóng, thật là khí phách!]

[Nói cách khác, trong mười tám vị đạo lữ xinh đẹp của Lộ trưởng lão, có một nửa là nam! Đây là nhân gian cực lạc gì vậy? Quả thực là ngồi hưởng phúc tề nhân!]

[Những hoàng đế phàm nhân kia dù có biết chơi đến đâu, cũng chỉ là song sinh thôi, Bạch Mi trưởng lão đây là trực tiếp ngồi ôm hậu cung của cả một tông môn!]

Trên đỉnh sơn động lại có tiếng cười không kìm nén được.

Chỉ có Bạch Mi trưởng lão thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu già.

Trong bầu không khí vui vẻ của những người này, Lan Nguyệt lại ngẩng đầu lên, nghi ngờ gãi đầu.

"Nhiệm vụ mà các sư huynh kể buồn cười như vậy à?" Lan Nguyệt có chút động lòng.

[Hay là ta lén lút dùng hệ thống hóng chuyện tìm thử xem? Dù gì với tinh thần lực của ta, vẫn có thể hóng thêm một chuyện nữa!]

Đúng lúc Lan Nguyệt do dự, Lê Bạch bên cạnh vội vàng kéo tay áo tiểu sư muội.

"Sư muội, Tàng Kiếm Các có thời gian hạn chế, chúng ta vẫn nên tìm linh kiếm trước đã."

Lê Bạch lén lau mồ hôi, sợ tiểu sư muội lúc tìm chuyện lại tìm ra chuyện mấy vị sư huynh cũng đang xem náo nhiệt.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Tông chủ và các trưởng lão kia.

Vừa rồi sư phụ truyền âm cho hắn, nói Tông chủ và các trưởng lão đều đã đến, bảo hắn chú ý che giấu.

Lê Bạch vừa nghĩ đến những người đó đều đang nhìn chằm chằm bọn họ trên đỉnh đầu, cảm thấy da đầu tê dại.

"Đúng đúng đúng, chúng ta còn chưa tìm được linh kiếm." Lan Nguyệt liên tục gật đầu, chuyện của các sư huynh tạm thời gác lại, linh kiếm chưa gặp mặt mới là quan trọng nhất!

Ba người sóng vai đi về phía trước, Lan Nguyệt cũng không hóng chuyện trong lòng nữa, cả sơn động đều yên tĩnh hơn rất nhiều.

Điều này lại khiến Vân Sùng và các trưởng lão phía trên có chút không quen.

Tuy không hóng được chuyện, nhưng người trong cuộc ở ngay bên cạnh, bọn họ vẫn rất hứng thú, vì vậy từng người một quay đầu lại, nhìn nhau với ánh mắt chế nhạo.

"Lộ trưởng lão, không ngờ ngươi lại có nhiều đạo lữ xinh đẹp như vậy, giỏi thật!" Lục trưởng lão thích xem náo nhiệt nhất, vừa rồi chính ông ta cười to nhất.