Nếu không phải Tông chủ dùng Khốn Tiên Thằng trói ông ta lại, ông ta đã muốn chạy trốn khỏi tu chân giới rồi.
Nhưng nghe được tiếng lòng của tiểu cô nương kia, ông ta vẫn có một khoảnh khắc nghi ngờ, mười tám vị đạo lữ xinh đẹp của ông ta sao lại là cùng một nhóm rồi?
[Ha ha ha, để ta xem, để ta xem, thì ra là như vậy. Chuyện này còn phải bắt đầu từ bạch nguyệt quang lúc ban đầu của Bạch Mi trưởng lão, Bạch Mi trưởng lão có một bạch nguyệt quang không với tới được.]
[Không có được bạch nguyệt quang, ông ta liền đổi tên cho vị đạo lữ đầu tiên của mình, đổi thành tên của bạch nguyệt quang, thậm chí ngay cả cách ăn mặc cũng yêu cầu đối phương mặc giống hệt như vậy.]
[Trời ạ, đây là tình tiết gì của truyện tổng tài thế thân vậy, không ngờ ta lại gặp được trong truyện tu tiên, không thể không nói Bạch Mi trưởng lão chơi cũng thật biết chơi.]
[Ha ha ha, tiếp theo phần quan trọng nhất đến rồi đến rồi!!!]
Nghe thấy Lan Nguyệt nghĩ phần quan trọng nhất đến rồi trong lòng, dù là Lê Bạch, Vân Hy bên cạnh, hay là các đệ tử và trưởng lão trên đỉnh đầu, đều theo phản xạ vểnh tai lên.
[Cười chết mất, vị đạo lữ đầu tiên kia đương nhiên cũng là người thông minh, sao có thể không nhìn ra tâm tư của Bạch Mi trưởng lão. Nàng ta cũng rất cứng rắn, đang định bỏ gánh không làm nữa.
Nhưng ai có thể ngờ được, Bạch Mi trưởng lão tuy nhân phẩm không tốt, nhưng ông ta hào phóng, hơn nữa còn là người ngốc nhiều tiền! Mỗi lần ra tay đều là linh thạch cực phẩm, thậm chí là khoáng sản cao cấp, ai mà chịu nổi?]
[Dù gì lúc ở cùng Bạch Mi trưởng lão, nàng ta chỉ cần thay quần áo, để Bạch Mi trưởng lão nhìn mình nhớ người là được rồi.]
[Cũng không cần làm gì, mỗi tháng đều có thể nhận được một khoản thu nhập không nhỏ, công việc nhẹ nhàng như vậy, nàng ta có thể giấu cho riêng mình sao? Đương nhiên là không thể rồi!]
[Vì vậy vị đạo lữ này từ đó đã tìm được con đường làm giàu, cười chết ta rồi, quả nhiên nghề nào cũng có Trạng nguyên, chỉ cần chịu khó suy nghĩ, nghề nào cũng có thể nở hoa.]
Bạch Mi trưởng lão - người ngốc nhiều tiền: "..."
Mặt ông ta đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nghe tiếng lòng này, còn có tiếng cười của thiếu nữ vang lên theo, ông ta không nhịn được hừ lạnh trong lòng.
Tiểu nha đầu này biết cái gì, các đạo lữ của ông ta người nào cũng chu đáo, mỗi lần trở về đều quan tâm săn sóc ông ta, đây mới là đỉnh cao nhân sinh, tiểu nha đầu này biết cái gì?
[Vì vậy vị đạo lữ này liền kéo theo các tỷ muội của mình, cùng nhau mặc loại quần áo mà bạch nguyệt quang thích, đều tình cờ gặp mặt “Lộ trưởng lão".]
[Quả nhiên, các tỷ muội của nàng ta đều trở thành đạo lữ của Lộ trưởng lão, bề ngoài nhìn thì có vẻ bọn họ sẽ ghen tuông vì Lộ trưởng lão luôn có nữ nhân khác, trên thực tế sau khi Lộ trưởng lão rời đi, những người này còn lén lút tụ tập lại với nhau nhúng thịt ăn lẩu!]
[Xì, không ngờ Tu chân giới không ngờ cũng có lẩu, hôm nào ta nhất định phải thử, nhất định phải gọi món cay! Thêm một cái đầu thỏ cay nữa!]
Phụt! Trên đỉnh sơn động lại truyền đến tiếng cười, lần này tiếng cười càng rõ ràng hơn.
Lê Bạch vừa rồi còn cảm khái sư huynh đang thảo luận đại sự của tông môn: "..."
Sư huynh, các huynh cười nhỏ tiếng một chút! Lỡ như bị tiểu sư muội phát hiện, lửa giận của tiên khí không phải Nam Linh Tông bọn họ có thể chịu đựng được!
Không thấy tiên khí vẫn luôn liều mạng ngăn cản bọn họ để tiểu sư muội biết sao?