Đám Vai Ác Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 25

[Không đúng, tại sao vị sư huynh này lại khác, tại sao huynh ấy lại bay được? Tàng Kiếm Các chẳng phải là cấm linh chi địa sao?]

Trong đầu nhỏ của Lan Nguyệt tràn đầy nghi ngờ.

"Tiểu sư muội, đừng nhìn nữa, chúng ta phải đi tìm linh kiếm, Giang Ly sư huynh khi còn ở phàm giới đã từng là nhi tử của võ học tông sư phàm giới, huynh ấy biết chút khinh công là rất bình thường."

Lê Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu, như thể người được khen là chính hắn.

"Thì ra là vậy." Lan Nguyệt nhìn với ánh mắt hâm mộ.

[Thì ra phàm giới thật sự có khinh công, sau này nếu ta học không được ngự kiếm, sẽ đi tìm sư huynh học khinh công!]

Lan Nguyệt vui vẻ nghĩ trong lòng.

Giang Ly trên đỉnh động: "..."

Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy có người học không được ngự kiếm phi hành mà còn vui vẻ như vậy.

[Thôi, ta vẫn tiếp tục hóng chuyện! Chuyện của trưởng lão ta vẫn chưa hóng xong!

Ô hô! Ta phát hiện ra cái gì rồi, ha ha ha, cười chết ta rồi, thì ra chân tướng lại là như vậy, những người đó sao lại buồn cười như vậy, không ngờ có thể nghĩ ra biện pháp này!]

Lan Nguyệt cười đến mức sắp nội thương, nhưng những người xung quanh lại không dễ chịu lắm.

Bọn họ đợi trái đợi phải cũng không đợi được chi tiết, gãi tai gãi má, người nào cũng khó chịu.

Ngay cả Giang Ly trên nóc nhà cũng đang nghĩ, rốt cuộc tiểu cô nương này đã phát hiện ra chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy.

Ngươi cười cũng được, nhưng mà nói ra đi chứ!

Ngoài Giang Ly, những đệ tử khác trên đỉnh sơn động cũng có cùng suy nghĩ, bọn họ trấn giữ ở Tàng Kiếm Các hai năm rồi, ngoài việc ngồi thiền bế quan, thì mỗi ngày chỉ biết đếm linh kiếm trên đỉnh sơn động.

Nói tu chân không nghĩ tới năm tháng, khi ở bên ngoài, bọn họ cho dù bế quan mười mấy năm, e rằng cũng không có cảm giác gì.

Nhưng ở trong Tàng Kiếm Các thì không được, nơi này là cấm linh chi địa, chỉ cần ngồi ở đây vài ngày, chân cũng tê mỏi, huống chi là ngồi thiền tu luyện.

Cho nên niềm vui duy nhất hàng ngày của bọn họ chính là đếm linh kiếm.

Nói chi đến mấy vạn thanh linh kiếm trong Tàng Kiếm Các này, ngay cả trên đỉnh núi này có bao nhiêu cục đất, bọn họ cũng đã đếm rõ ràng.

Bây giờ có thêm mấy vị tiểu sư muội, còn có tiểu sư đệ, bọn họ sao có thể không tò mò chứ?

Đương nhiên, vị tiểu sư muội mới đến này càng thú vị hơn, tiếng lòng của nàng có thể để cho tất cả mọi người nghe thấy! Bản thân nàng lại không biết gì.

Năng lực này thật thú vị, cũng không biết là linh khí phẩm giai gì, nhưng chắc chắn không thấp, ít nhất cũng phải cửu giai trở lên.

[Thật sự cười chết ta rồi, Bạch Mi trưởng lão ở bên ngoài nuôi mười tám vị đạo lữ, ông ta vất vả cho rằng đã giấu được những người đó hai mươi mấy năm. Mỗi lần gặp những người đó thậm chí còn thay đổi trang phục, nghĩ đủ mọi cách thay đổi diện mạo, không cho người khác phát hiện, trên thực tế người ta đều cùng một nhóm!]

Giang Ly đang nghe chăm chú, liền đột nhiên cảm thấy bên phải có động tĩnh, hắn ta quay đầu nhìn, thiếu chút nữa giật mình.

Trong xó xỉnh bên phải này, không ngờ có một đống trưởng lão ngồi xổm.

Tông chủ dẫn đầu không cần phải nói, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão, thậm chí cả Bạch Mi trưởng lão vừa mới rời đi, không ngờ không thiếu người nào!

Đây là làm gì? Đến đây để họp à?

Cùng với ánh mắt nghi ngờ của Giang Ly, Tông chủ nhẹ nhàng giơ ngón trỏ lên đặt lên môi.

Bên phải Tông chủ là Bạch Mi trưởng lão bị ông trói lại ủ rũ cụp mắt, bộ dạng sống không bằng chết.