[Có thể là ta nhìn lầm thật rồi, nói không chừng trước đây bọn họ chỉ là ước định bằng miệng, chưa chính thức nhận thân? Xem ra hệ thống hóng chuyện cũng có chuyện không biết, ta phải chú ý hơn mới được.]
Lan Nguyệt vừa lén lút đi về phía nữ chính, vừa tự kiểm điểm trong lòng.
[Thôi, không hóng chuyện nữa, nữ chính vẫn thơm hơn. Bé con, ta đến đây!]
Bịch.
Trước mắt Lan Nguyệt không biết từ lúc nào xuất hiện một cái cây, đầu nàng thiếu chút nữa đυ.ng đến choáng váng.
"Lan Nguyệt, sao lại bất cẩn thế, lại đây để ta xem nào." Nhị trưởng lão lặng lẽ thu hồi pháp quyết, ra vẻ hiền từ.
Đúng lúc Lan Nguyệt đang choáng váng, Tông chủ bên kia đã đến trước mặt Vân Hy.
Vân Sùng nhìn cô bé gầy yếu trước mặt, rõ ràng mười mấy tuổi, nhưng nhìn qua lại giống như tám chín tuổi.
Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay cũng rất gầy yếu, khiến cho đôi mắt dường như chiếm nửa khuôn mặt, làm cho đôi mắt kia càng thêm đen láy, mang theo nét kiên cường không chịu thua.
Giống như một cây cỏ dại bị tùy ý vứt vào khe đá, dựa vào nghị lực của mình kiên cường sinh trưởng, thể hiện trước người đời những chồi non yếu ớt của mình, chứng minh sự tồn tại của bản thân.
Lúc này, ông đứng ở đây, nhìn nữ nhi của mình, mới thật sự cảm nhận được sự ấm áp đó.
Không phải đến từ sự rung động của huyết mạch, cũng không phải dựa vào thuật pháp kiểm tra huyết thống, tiểu cô nương trước mặt chỉ cần đứng ở đó, ông đã có một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Lúc này ông thật sự ý thức được, đây là nữ nhi của mình, mà ông cũng đã trở thành một người phụ thân, thậm chí còn là một người phụ thân vô trách nhiệm, một người phụ thân không che dù bảo vệ cho nữ nhi.
Hai người nhìn nhau, tất cả đều ấm áp như vậy, ngay cả tiếng lòng của Lan Nguyệt cũng không biết từ lúc nào đã biến mất, cả Lục Kỳ Sơn đều yên tĩnh.
Những con chim thú màu đen kia dường như nhận ra điều gì đó, cảm nhận được nguy cơ không rõ, từng con từng con đều ngậm chặt miệng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đúng lúc Vân Sùng nhìn đôi tay đầy vết thương của tiểu cô nương, đau lòng đến mức sắp rơi nước mắt.
Nữ chính trước mặt lên tiếng: "Ngài cũng muốn nhận ta làm chất nữ à?"
Trong chớp mắt, mặt Vân Sùng thiếu chút nữa nứt ra.
*
"Nghe nói chưa, Tông chủ đã tìm được nữ nhi ruột, nghe nói mới mười mấy tuổi!"
"Đương nhiên là nghe qua rồi, chuyện lớn như vậy, sao ta lại không biết, không chỉ vậy, ta còn biết Lục trưởng lão cũng nhận một chất nữ làm đồ đệ nữa!"
"Lục trưởng lão cũng có thêm một chất nữ? Xì, các vị đại lão trong tông môn chúng ta định nhận người thân tập thể sao? Nói xem bọn họ như thế nào? Có giống nhau không? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Tông chủ và Lục trưởng lão đột nhiên có thêm nữ nhi và chất nữ?"
"Hề hề, thật ra không giống Tông chủ lắm, nhưng lại rất giống Bắc Lĩnh Thánh Tử!"
"Cái gì, sao lại liên quan đến Bắc Lĩnh Thánh Tử? Bắc Lĩnh Thánh Tử có quan hệ gì với Tông chủ chúng ta?"
"Hề hề, đây là phải nói đến ân oán tình thù giữa Tông chủ và Bắc Lĩnh Thánh Tử rồi, lúc đó các ngươi không có ở tỷ võ trường, thật sự là đáng tiếc..."
Linh Kiếm Phong, một đám đệ tử đang nhỏ giọng thảo luận.
Không ít người tụ tập lại với nhau, trong mắt lóe lên tia sáng nhiều chuyện.
Nhưng Lan Nguyệt đến đây lại chống cằm ngẩng đầu nhìn trời, nàng vẫn luôn suy nghĩ, cảm thấy mình hẳn là xuyên vào truyện đồng nhân của quyển sách Tu Tiên Trường Sinh Lộ này.