Đám Vai Ác Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 17

Vậy chất nữ thật của ông ta chắc chắn cũng chưa dẫn khí nhập thể, không biết chuyện xấu hổ của mình bây giờ.

Để ông ta nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt này, nhất định không thể để chất nữ biết thúc thúc của mình ngốc nghếch nhận nhầm người.

[Ô hô, thì ra bé con của ta đã dẫn khí nhập thể rồi, đã nói bé con của ta là lợi hại nhất, mới đến Nam Linh Tông bao lâu, còn chưa phải là đệ tử ngoại môn chính thức đã làm được đến bước này, thật sự đáng khâm phục!]

Lan Nguyệt trốn ở phía sau cùng vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Vân Hy, ánh mắt rất ngưỡng mộ.

Khi nào nàng mới có thể trở thành người lợi hại như nữ chính đây?

Nhưng nghĩ lại những nguy hiểm thập tử nhất sinh mà nữ chính gặp phải trên con đường trường sinh, thậm chí có lần nữ chính bị thiên lôi đánh đến chỉ còn lại bộ xương, vẫn còn gắng gượng.

Sự ngưỡng mộ trong đầu Lan Nguyệt tắt ngúm cái "bụp".

Nhóm nhân vật chính đều lợi hại như vậy, là bởi vì bọn họ phải cạnh tranh lẫn nhau, đáng đời những người này đi trên con đường trường sinh!

Lan Nguyệt thở dài, cảm thấy nàng vẫn nên an phận hóng chuyện thì hơn.

Mà Lục trưởng lão bên kia cảm thấy cả người đều không ổn.

Cái gì, chất nữ đã dẫn khí nhập thể, biết chuyện xấu hổ của ông ta nhận nhầm người?

Lục trưởng lão đứng ngây người giữa gió, ông ta bị Loan Ninh kéo tay áo không nói, còn bị dính đầy nước mắt.

"Thúc phụ, người phải làm chủ cho con!" Giọng nói non nớt thật đáng thương.

Lục trưởng lão chỉ có thể run rẩy lấy ra pháp bảo của mình là Khốn Tiên Thằng, trói mấy người La Sâm lại.

Mà bọn La Sâm thiếu chút nữa sợ ngây người, bọn họ vốn chỉ muốn mượn Vân Ly lấy lòng Tông chủ.

Bây giờ Tông chủ không những tự mình đến đây, trong số những người bị bắt nạt thậm chí còn có một người là nữ nhi ruột của Tông chủ?

[Ô hô, các ngươi đại họa lâm đầu rồi!]

Giọng nói hả hê lúc này vang lên, La Sâm nghe thấy giọng nói này thì hai mắt trắng dã, trực tiếp bị dọa ngất xỉu.

Mấy người khác phản ứng lại, người nào cũng ngất xỉu, chưa đến mấy giây đã ngã lăn ra đất.

"Chất nữ, thúc phụ đã báo thù cho con rồi." Lục trưởng lão nước mắt lưng tròng kéo tay áo Loan Ninh, thật là đau lòng.

Hai người không có quan hệ huyết thống, cứ thế ôm nhau khóc rống.

Đương nhiên, rốt cuộc Lục trưởng lão cảm thấy mất mặt nên mới khóc thảm như vậy, hay là vì nguyên nhân khác thì không ai biết được.

[Hả, chẳng lẽ đây thật sự là chất nữ của Lục trưởng lão, chẳng lẽ ta nghĩ sai rồi sao?]

Đúng đúng đúng, ngươi mau chóng bỏ qua chuyện này đi! Nếu không thì cái mặt già của ông ta không còn chỗ nào để đặt!

Lục trưởng lão vừa khóc, vừa thúc giục trong lòng.

[Nhưng trên hệ thống rõ ràng ghi chú, bọn họ không có bất kỳ quan hệ nào mà.]

Lan Nguyệt không hiểu, nàng khó hiểu nhìn về phía Lục trưởng lão.

"Khụ khụ, hôm nay chúng ta có duyên, ta sẽ thu nhận ngươi làm đồ đệ, sau này ngươi có nguyện ý trở thành đồ đệ của ta không?" Lục trưởng lão ngẩng đầu, nghiêm mặt nói.

"Hu hu hu, thúc phụ người thật tốt, con nguyện ý!" Loan Ninh cảm động không thôi, khóc đến mức thiếu chút nữa không dừng lại được.

Lục trưởng lão bên kia nói xong, còn lén lút nhìn về phía Lan Nguyệt, ý là, ai nói không có quan hệ? Quan hệ sư đồ chẳng lẽ không phải là quan hệ sao?

[Lục trưởng lão nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ vẻ mặt hả hê của ta quá rõ ràng?]