Đám Vai Ác Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 19

Có thể tông môn và hệ thống tu chân ghi chép trong sách đều giống nhau, nhưng nội dung cụ thể đã thay đổi, xoay quanh mạch truyện chính của truyện đồng nhân mà phát triển.

Nếu không thì sao lại xảy ra chuyện kỳ quái như vậy, nữ chính mới vào tông môn không lâu đã bị Tông chủ phát hiện, thậm chí ngay cả Lục trưởng lão cũng nhận một đồ đệ!

Sự phát triển này quả thực khác xa một trời một vực so với nguyên tác!

Hay là, đây là một quyển truyện đồng nhân lấy đồ đệ mà Lục trưởng lão nhận làm mạch truyện chính?

Lan Nguyệt xoa mặt, thôi nàng không nên suy nghĩ vấn đề cao thâm như vậy nữa.

Hôm nay nàng chủ yếu đến nhận một thanh linh kiếm.

Đúng vậy, sau hơn ba tháng nỗ lực, mấy thanh linh kiếm ít ỏi trong tay nàng cuối cùng đã hoàn toàn hỏng, một thanh cũng không còn!

Toàn bộ Linh Nguyệt Phong ngoại trừ mấy con linh thú ít ỏi đáng thương, thì chỉ có mình nàng là đệ tử chính thức.

Phong chủ Linh Nguyệt Phong, người duy nhất Lan Nguyệt có thể được gọi là sư phụ, nàng chỉ gặp ông một lần lúc bái sư, chưa từng gặp lại thêm lần nào!

Vị sư phụ này chắc đang bế tử quan ở xó xỉnh nào đó, e rằng không mất chục năm sẽ không ra ngoài.

Điều kỳ lạ hơn là, Lan Nguyệt thậm chí còn không biết tên của vị sư phụ này.

Và Lan Nguyệt thậm chí còn rất nghi ngờ, lúc trước vị sư phụ tiện nghi này nhận mình làm đồ đệ là bởi vì tên của nàng, giống với Linh Nguyệt Phong, đều có chữ "Nguyệt".

Ôi, cuộc đời này, thật là tịch mịch như tuyết!

Sư phụ của nàng chắc cũng là một người cô độc cầu bại nhỉ?

"Nhận linh kiếm mới cần nộp một trăm khối linh thạch trung phẩm làm tiền đặt cọc."

Khi giọng nói của trưởng lão quản sự Linh Kiếm Phong phía trước vang lên, một tia u sầu trong lòng Lan Nguyệt lập tức rơi xuống đất.

"Cái gì? Một trăm khối linh thạch trung phẩm? Còn là tiền đặt cọc? Linh kiếm gì mà đắt như vậy?"

Lan Nguyệt kinh ngạc trợn to mắt, có chút không dám tin.

Trưởng lão quản sự trước mặt đang định giải thích, liền nghe thấy cô nương đối diện lại phát ra tiếng lòng.

[Linh kiếm đắt như vậy, ta xứng sao?]

Trưởng lão đối diện lập tức nghẹn họng, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Linh Kiếm Phong của bọn họ, có bao nhiêu người cầu mà không được một thanh bảo kiếm, đứa nhỏ này nói gì vậy? Đây là vấn đề xứng hay không sao?

Kiếm của kiếm tu chính là mạng sống thứ hai của tu sĩ, chính là đạo lữ của tu sĩ! Sao có thể dùng linh thạch để cân đo đong đếm?

"Trưởng lão, chúng ta thương lượng một chút, bán giảm giá một chút được không?" Lan Nguyệt ôm túi trữ vật của mình, đầy xấu hổ.

Hai người cứ thế nhìn nhau một lúc.

Không lâu sau, cô nương mặc y phục màu xanh nhạt bị xách ra ngoài, đặt lên một tảng đá bên ngoài Nhiệm Vụ Đường của Linh Kiếm Phong.

Lan Nguyệt ngồi trên tảng đá mình vừa ngồi hồi lâu, lại thở dài.

Nàng hối hận trong lòng, cảm thấy lúc trước không nên bị bộ dạng tiên phong đạo cốt của vị sư phụ không có trách nhiệm kia lừa gạt, từ đó bước lên con đường không lối về.

Người ta bái sư, sư phụ không chỉ cho lễ vật bái sư hậu hĩnh, các đệ tử đó mỗi tháng còn có thể đến Nhiệm Vụ Đường nhận tiền tiêu vặt hàng tháng.

Chỉ có Linh Nguyệt Phong bọn họ, cái gì cũng không có! Trong túi còn sạch hơn cả mặt, mấy con linh thú ít ỏi còn sót lại là linh quy không biết giống gì, hơn nữa còn là loại ngủ một giấc là có thể ngủ nửa năm!

Linh quy ngủ nửa năm không ăn không uống cũng được, nhưng nàng thì không được!