Đám Vai Ác Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 11

"A a a!"

Lan Nguyệt vừa mở mắt ra, dưới chân là núi non hùng vĩ trùng trùng điệp điệp, trên đầu là mây trắng lượn lờ, nàng không biết từ lúc nào đã ở giữa không trung, bị người ta mang theo bay đi với tốc độ cực nhanh.

Thật sự sắp chết vì sợ! Nàng thiếu chút nữa tưởng mình lại sắp rơi xuống! Một ngày hai lần nhảy bungee, ai mà chịu nổi chứ!

Thấy Lan Nguyệt sắp đứng không vững, Lê Bạch phía sau vội vàng kéo nàng lại.

"Sư muội, cẩn thận."

Lan Nguyệt dùng ánh mắt oán trách nhìn lại: "Đại sư huynh, chúng ta đang ở đâu vậy?"

[Ta đang nằm ngủ ngon lành, sao lại đột nhiên bị chuyển lên giữa không trung? Rốt cuộc là tên vô lương tâm nào làm như vậy, không cho người ta ngủ yên giấc!]

Giọng thiếu nữ có chút bực bội vang lên, nhất thời bầu không khí càng thêm yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít gào xung quanh.

Lê Bạch thiếu chút nữa nghẹt thở, vội vàng nháy mắt với tiểu sư muội, bảo nàng nhìn xem người đang điều khiển thuyền bay phía trước là ai.

[Để ta biết là ai, ta nhất định...]

Lời trong lòng đột ngột dừng lại, bởi vì Lan Nguyệt bỗng nhiên nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Tông chủ.

[Ta nhất định phải cảm ơn ông ấy thật tốt, người đâu mà tốt bụng như vậy, lúc đi còn dẫn theo cả ta!]

Lan Nguyệt lập tức thay đổi lời nói, ngay cả tiếng lòng cũng trở nên nịnh nọt.

Người không biết còn tưởng nàng thật sự cảm kích Tông chủ như vậy.

"Ngồi cho vững." Vân Sùng liếc mắt về phía này, thuyền bay hình lá xanh dưới chân lại tăng tốc.

Lan Nguyệt nhanh tay lẹ mắt bám lấy tay áo của Đại sư huynh để tránh bị văng ra ngoài.

Tuy thuyền bay của người có cấp bậc như Tông chủ chắc chắn có biện pháp phòng hộ, nhưng cảm giác mặt úp xuống đất cũng không dễ chịu gì!

[Hả, trong tay ta là cái gì vậy?]

Lan Nguyệt lúc này mới phát hiện trong tay dường như đang ôm thứ gì đó mềm mềm, nhìn kỹ, nàng thiếu chút nữa đứng không vững.

[Trời ạ, sao trong tay ta lại có râu của Ngũ trưởng lão? Chẳng lẽ lúc ta ngủ đã giật râu của ông ấy xuống sao?]

Vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Lan Nguyệt liền cảm thấy có chút nghẹt thở.

[Trời ạ, trời ạ, lát nữa Ngũ trưởng lão không dí theo chứ? Tốc độ này của Tông chủ có thể bỏ xa ông ấy không?]

Lan Nguyệt nhìn chòm râu trắng trong tay, thật sự kinh hồn bạt vía.

"Tiểu sư muội, muội đừng lo lắng, sư phụ thấy muội rất thích râu của ông ấy, nên đã tháo xuống tặng cho muội." Lê Bạch ở bên cạnh giải thích.

Thật ra tình huống lúc đó là tiểu sư muội trong lúc ngủ mơ nắm chặt râu không buông tay, sư phụ bất đắc dĩ đành phải tháo râu xuống, đổi một bộ khác.

Nhưng hắn không nói thật mà nói một cách uyển chuyển, bởi vì giọng nói trong đầu này thật sự quá kinh hãi.

Hắn sợ tiểu sư muội bị dọa ngất xỉu.

Quả nhiên tiểu sư muội vẫn là tiểu sư muội yếu đuối, hành vi vừa rồi ở bên cạnh đài tỷ võ đổ dầu vào lửa chắc chắn là ngoài ý muốn, nói không chừng là do tiểu sư muội ba tháng không học được ngự kiếm, bị ép quá đáng.

"Tiểu sư muội, muốn ngự kiếm cần phải nắm được phương pháp, hay là như vậy, đợi ta có thời gian sẽ dạy muội…"

[Thì ra là tặng cho ta? Ngũ trưởng lão thật tốt quá! Ta nhớ trong nguyên tác có ghi chép, râu của Ngũ trưởng lão hình như là linh khí cực phẩm! Không chỉ công thủ toàn diện, còn có thể chứa đồ, so với túi trữ vật của ta, quả thực là khác biệt giữa căn nhà nhỏ và biệt thự sang trọng! Cất, cất thôi!]