Trong lòng vui như mở cờ trong bụng, nhưng vẻ mặt nàng vẫn nghiêm túc như thường.
Đối với việc Đại sư huynh muốn dạy mình ngự kiếm, Lan Nguyệt liên tục gật đầu, cảm thấy mình lại có thể làm rồi!
Nhưng nàng vẫn không quên chuyện linh khí cực phẩm.
"Đại sư huynh, có phải ta lấy râu của Ngũ trưởng lão thì không tốt lắm không?" Nói xong nàng còn nhíu mày, ra vẻ lo lắng cho Ngũ trưởng lão.
Lê Bạch: "…"
Tông chủ đang nghe lén ở bên cạnh: "…"
Nếu nàng không cười vui vẻ như vậy trong lòng, bọn họ đều sẽ tin.
"Trưởng bối ban tặng, nếu từ chối cũng không tốt lắm, vậy ta cứ nhận vậy." Lan Nguyệt cất chòm râu vào túi trữ vật, động tác nhanh nhẹn vô cùng.
Ngay cả Ngũ trưởng lão đang đạp trường kiếm phía sau cũng giật giật khóe miệng, không biết nói gì.
May mà hậu sơn cũng không xa, bọn họ rất nhanh đã đến nơi.
Mãi đến bây giờ Lan Nguyệt mới phát hiện, bọn họ lại đến hậu sơn.
[Đây chẳng phải là nơi nữ chính ở sao? Nói cách khác, nữ chính sắp bị phát hiện rồi sao?]
Tiếng lòng của Lan Nguyệt cuối cùng cũng nhắc đến vị trí của nữ chính, những người đó đều căng thẳng nhìn qua.
Trước đó Tông chủ quả thật cũng đã đi, nhưng rất xấu hổ là, ông hoàn toàn không tính được vị trí của nữ nhi ruột mình, cũng không cảm ứng được huyết mạch của đối phương.
Đúng vậy, nếu có thể dễ dàng cảm ứng được vị trí của nữ nhi, ông đã biết mình còn một nữ nhi lưu lạc bên ngoài từ lâu, không cần người khác nhắc nhở.
E rằng năm đó Bắc Lĩnh Thánh Tử đã dùng thủ đoạn gì đó, ngay cả ông cũng không dễ dàng cảm ứng được.
Vì vậy Vân Sùng chỉ có thể dẫn theo một đám trưởng lão quay trở lại.
Lúc đó Lan Nguyệt ngủ quá say, bọn họ thậm chí không cần tìm cớ, mang người đi ngay.
[Cũng không đúng, ba năm sau nữ chính mới bị phát hiện thân phận, lúc đó nữ chính bị thương nặng sắp chết, mới bị Tông chủ phát hiện ra huyết mạch, nhưng lúc đó đã...]
Đoạn cuối của tiếng lòng bị tắt tiếng, Tông chủ phía trước quả thực muốn ngay lập tức giữ chặt Lan Nguyệt, bắt nàng nói ra nội dung phía sau.
Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến nữ nhi ruột của ông! Nữ nhi đã sống khổ sở như vậy, ông không thể ở bên cạnh bảo vệ, ông rất hối hận, vừa áy náy, vừa đau lòng.
Chuyện sau này vẫn chưa xảy ra, hoàn toàn có thể tránh được! Nhưng mỗi lần đến lúc quan trọng, tiên khí kia lại tự động tắt tiếng, thật sự khiến mọi người tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Tông chủ và các trưởng lão khác cũng không dám ép hỏi, sợ dọa người ta chạy mất.
Tiên khí cũng có sự kiêu ngạo của tiên khí, nếu tiên khí không muốn cho bọn họ biết, chắc chắn có liên quan đến quy tắc nào đó.
Quan trọng nhất là, bọn họ cho dù muốn ép hỏi cũng đánh không lại!
Ngay từ lần đầu tiên tiếng lòng của Lan Nguyệt xuất hiện, Vân Sùng đã thử qua rồi, lần đó ông lập tức phun máu tại chỗ, bế quan mất ba tháng, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Ngay cả Tông chủ tu vi cao như vậy còn như thế, những người khác làm sao dám thử, từng người một đều đứng rất xa dùng linh thức nghe lén, đã thế còn lén la lén lút.
[Thôi kệ, nói không chừng ta xuyên vào một quyển sách giả, hoặc xuyên vào truyện đồng nhân? Mọi chuyện đều có khả năng, không nên lãng phí tế bào não nữa.]
Hơn nữa Lan Nguyệt cũng biết, thế giới thực chắc chắn không giống tiểu thuyết.
Quyển tiểu thuyết trong đầu nàng nhất định là chuyện thật sự xảy ra sao? Cũng chưa chắc, biết đâu những ký ức đó của nàng đều là giả, đều bị nhét vào.
Loại chuyện này chỉ cần nghĩ đến liền thấy đáng sợ, khiến người ta run rẩy.