Đám Vai Ác Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 10

[Ôi, cũng không biết khi nào Tông chủ mới nhận ra, chẳng lẽ phải giống như trong tiểu thuyết bị người khác ngược đãi một thời gian sao? Vậy bé con cũng quá đáng thương rồi! Ủa, Tông chủ đâu? Tông chủ đi đâu rồi?]

Nàng quay đầu lại nhìn, phát hiện Tông chủ trên thủ tọa không biết đã biến mất từ lúc nào, ngay cả các trưởng lão xung quanh cũng ít đi rất nhiều.

Chắc là có chuyện quan trọng phải đi làm rồi, nghe nói Tông chủ mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt cũng phải xử lý, còn bận hơn cả giáo viên chủ nhiệm lớp cấp ba của nàng.

Hệ thống im lặng, hệ thống hóng chuyện lại không thể liên tục hóng chuyện, nàng là cùi bắp ngay cả ngự kiếm cũng không biết lại không cứu được nữ chính, Lan Nguyệt chỉ đành chống cằm, nhàm chán xem người ta tỷ võ bên dưới.

[Tỷ võ lần này hình như qua loa hơn trước rất nhiều, chẳng lẽ Tông chủ đi rồi nên họ cũng chẳng buồn làm cho ra dáng nữa?]

Giọng nói quen thuộc vang lên, những người đang tỷ đấu trên đài suýt nữa phun máu.

Cái gì gọi là Tông chủ đi rồi, bọn họ không muốn làm bộ làm tịch nữa, chẳng phải là do chuyện của nàng kể quá hấp dẫn nên bọn họ không nhịn được muốn hóng chuyện sao!

Tông chủ và Bắc Lĩnh Thánh Tử rốt cuộc quen biết nhau như thế nào? Ân oán tình thù của hai người, những chuyện đó bọn họ cũng muốn nghe tiếp!

Nhân lúc Tông chủ rời đi, sao nàng không hóng chuyện của Tông chủ nữa đi?

[Kỳ lạ, đám người trên đài tỷ thí đánh đấm cứ yếu ớt như chưa ăn cơm vậy, chẳng lẽ tối qua họ cố quá sức?]

Vừa dứt lời, không ít trưởng lão bay xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào tỷ võ trường bên kia.

Bị ánh mắt nghiêm khắc của các trưởng lão nhìn chằm chằm, những người đó cũng không dám thả lỏng nữa, rất nhanh đã giao đấu kịch liệt.

[Ta nói rồi mà, đây mới là trình độ bình thường của các sư huynh sư tỷ, vừa rồi nhất định là ta chưa tỉnh ngủ, nhìn nhầm.]

Lan Nguyệt vừa đánh giá trong lòng, vừa ngáp một cái.

Nhóm người trên đài tỷ võ: "..."

Rõ ràng biết tiểu sư muội đang khen ngợi bọn họ, nhưng tâm trạng vẫn rất phức tạp.

"Vị sư huynh mặc áo xanh kia, móc trái, thừa dịp hắn bị thương phải ra tay quyết đoán đi!"

"Sư tỷ xinh đẹp cầm ô kia, khi triệu hồi Linh vũ chúng ta có thể lén bỏ thêm chút gia vị vào đó, đến lúc đó đừng nói là một người đối diện, cả một đám cũng phải ngã gục! Sau này chúng ta cứ dùng chiêu này!"

"Vị sư huynh mặc áo đen kia, ngân châm của chúng ta không chỉ có thể chữa trị, còn có thể dùng làm ám khí..."

"..."

Tổng cộng năm đài tỷ võ, Lan Nguyệt gần như đã xúi giục hết một lượt, vì vậy các trưởng lão đang giám sát xung quanh phát hiện, những đệ tử vừa rồi còn đánh nhau rất hòa bình, đột nhiên trở nên hung hãn.

Người thì lén giấu châm, người thì bỏ độc vào mưa, người thì âm hiểm…

Ai cũng đều hung dữ.

Các trưởng lão nhìn mà âm thầm gia cố thêm một lớp kết giới bảo vệ cho các đài tỷ võ bên kia, rồi lặng lẽ lùi lại vài bước.

Bọn họ nhìn nhóm đệ tử đang đánh nhau kịch liệt trong kết giới, lại nhìn Lan Nguyệt đang ngáp ở cách đó không xa, tâm trạng càng thêm phức tạp.

Người này tuy tư chất tu luyện không ra sao, nhưng cái miệng thì thật lợi hại! Chỉ vài câu khích tướng đơn giản như vậy đã khiến bầu không khí của cả tỷ võ trường thay đổi.

Còn hữu dụng hơn cả bọn họ ở đây giám sát cả buổi sáng.

Các trưởng lão vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, bọn họ quay đầu lại nhìn.

Ôi chao, tiểu nha đầu này không ngờ đang ngồi bên cạnh Ngũ trưởng lão, nắm râu của đối phương ngủ rồi, bộ dạng nhỏ nhắn ngoan ngoãn kia, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ vừa rồi còn châm chọc, thêm dầu vào lửa.