"Phụt!" Lan Nguyệt cười không ngừng, vội vàng lấy lưu ảnh thạch ra chụp cận cảnh Đại sư huynh.
[Đại sư huynh ngốc quá, cũng không biết tác giả nghĩ gì, không ngờ lại để Đại sư huynh làm phản diện! Có phản diện nào đáng yêu thế này sao?]
Phản diện?
Lê Bạch gãi đầu, không hiểu rõ từ này rốt cuộc là gì.
Nhưng tiếng lòng của Lan Nguyệt nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, tập trung vào chuyện của Tông chủ.
"Đại sư huynh, đợi lát nữa chúng ta nói nhỏ, ở đây đông người quá." Lan Nguyệt lén lút nói.
Lê Bạch cảm nhận được vô số luồng linh thức ẩn nấp xung quanh, da đầu tê dại, nghĩ thầm linh thức của tất cả mọi người đều đang chú ý bên này, chỉ có tiểu sư muội ngây thơ, vẫn chưa phát hiện ra.
"Hay là, tiểu sư muội, muội đừng nói nữa." Hắn run rẩy đề nghị.
"Hả?" Lan Nguyệt đang mải tìm thêm chuyện hóng, không nghe rõ.
"Không, không có gì, tiểu sư muội cứ tiếp tục, tiếp tục." Lê Bạch liên tục lắc đầu, hắn không dám nói thêm nữa, sợ nói thêm hai câu, sư phụ nhà mình lại bị lộ ra thêm vài chuyện xấu hổ.
Đến lúc đó hắn thật sự muốn khóc cũng không biết khóc vào đâu.
[Nên xem chuyện ân oán tình thù không thể không nói giữa Tông chủ và kẻ thù không đội trời chung trước, hay là xem vị trí của nữ chính trước đây?]
Lan Nguyệt do dự trong lòng, nàng cảm thấy chuyện của Tông chủ thật sự rất hấp dẫn!
Lúc trước khi đọc tiểu thuyết cũng không có ghi chép những chuyện này, đa số đều miêu tả quá trình trưởng thành từng chút một của nhóm nhân vật chính, không ngờ hệ thống hóng chuyện Tam Giới lại lợi hại như vậy.
Chỉ có một điểm không tốt, là hệ thống này tuy cung cấp nhiều tin tức mới mẻ, nhưng mỗi lần tra cứu lại tốn rất nhiều linh thức.
Mà nàng cũng coi như là vừa mới dẫn khí nhập thể không lâu, linh thức ít ỏi đáng thương.
Hôm nay lật xem hai chuyện phiếm đã khiến nàng bắt đầu choáng váng.
Khốn kiếp, xem ra vẫn phải tu luyện cho tốt, nếu không sau này ngay cả chuyện cũng không có mà hóng!
Đối với thiếu nữ hóng chuyện mà nói, chuyện này thật không thể tha thứ!
[Thôi, trước tiên tìm vị trí của bé con đã, bé con của ta thật đáng thương, hu hu hu… Hệ thống, nữ chính bây giờ đang ở đâu?]
Lan Nguyệt không nhịn được hỏi hệ thống trong lòng, vốn dĩ nàng cũng không hy vọng hệ thống sẽ trả lời.
Từ khi gắn bó hệ thống này, đa số đều là nàng tự nói một mình, hệ thống chưa từng trả lời, nàng gần như đã chấp nhận số phận.
Nhưng mà giây tiếp theo...
Hệ thống: [Sắp rồi, nữ chính bây giờ đang bị bắt nạt ở hậu sơn, rất nhanh sẽ tìm được manh mối.]
Lan Nguyệt: "!!!!!"
[Hệ thống, thì ra ngươi còn sống! Thật là không dễ dàng, cuối cùng ngươi cũng lên tiếng rồi.]
Hệ thống: [Ta không sống sao ngươi hóng được chuyện? Ngươi sống thiếu ta được sao? (▼ヘ▼#)]
[Hệ thống, ngươi nói đúng, ta không thể thiếu ngươi!]
Lan Nguyệt ôm lấy cục bông nhỏ màu vàng tròn vo trong thức hải, hôn chụt một cái.
Hệ thống không nhúc nhích, như đã bị đơ.
[Đúng rồi, vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ? Bé con của ta không ngờ đã đến hậu sơn rồi. Trời ơi, nữ chính khi nào đến vậy?]
Lan Nguyệt kinh ngạc suýt nữa nhảy dựng lên, nàng đợi nhóm nhân vật chính lâu như vậy, vất vả lắm mới đợi được người đầu tiên!
[Đáng tiếc, ta không biết ngự kiếm phi hành, cho dù đến đó cũng chỉ là tự rước họa...]
Lan Nguyệt nhíu mày, lo lắng không thôi.