Đám Vai Ác Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 8

Nhưng đây chỉ là lời đồn, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không ai biết, chỉ biết từ khi bọn họ gia nhập tông môn, hai thế lực đã như nước với lửa.

Lúc trước chính là một vị Phong chủ của Nam Linh ăn nói bất kính, thế là Bắc Lĩnh Thánh Tử trực tiếp đánh đến, san bằng một đỉnh núi của đối phương, cuối cùng nghênh ngang rời đi.

Những chuyện Bắc Lĩnh Thánh Tử này đã làm còn rất nhiều, nghe nói Yêu tộc Ma vực bên kia nghe thấy tên Bắc Lĩnh Thánh Tử cũng phải né tránh.

Không ngờ một tên cuồng chiến đấu như vậy lại thầm mến Tông chủ của bọn họ?

"Hít..."

Vô số người hít một hơi lạnh, bọn họ thật sự không thể tưởng tượng nổi, một tên điên như Bắc Lĩnh Thánh Tử, nếu thầm mến một người thì sẽ thầm mến như thế nào.

[Ôi, bảo sao nữ chính đáng thương, nếu nữ chính lớn lên bên cạnh Bắc Lĩnh Thánh Tử, chắc không ai dám bắt nạt nàng ấy.]

Cách đó không xa, Nhị trưởng lão liếc nhìn Tông chủ, lén lau mồ hôi.

Nghĩ thầm, đúng là không ai dám bắt nạt, với thực lực của Bắc Lĩnh Thánh Tử, chỉ có bọn họ bắt nạt người khác.

Không thấy một đỉnh núi lớn như vậy của Nam Linh Tông bọn họ cũng không cánh mà bay sao? Đây chính là bài học xương máu!

[Thật đáng tiếc, sau khi nữ chính bị trộm đi, trải qua nhiều lần chuyển tay, cuối cùng rơi vào Vương phủ ở phàm giới, trùng hợp bị Vương phi xem như linh quả nuốt vào bụng, cuối cùng vẫn được sinh ra.]

Tông chủ trên đài cao thở phào nhẹ nhõm, may mà nữ nhi ông được sinh ra an toàn. Nhưng Bắc Lĩnh Thánh Tử rốt cuộc là làm sao vậy?

Nhân vật lớn như vậy lại có thể làm mất nữ nhi của bọn họ? Thật mất mặt!

Nhưng nếu được sinh ra ở Vương phủ, chắc cũng sẽ không sống quá khổ, sao Lan Nguyệt lại nói là bi thảm?

[Vị Vương phi kia cũng đoản mệnh, sinh nữ chính ra không lâu đã cạn kiệt sinh lực mà qua đời. Chỉ để lại một mình nữ chính ở Vương phủ, bị đám người như sói rình rập, giặt quần áo cho nhiều người như một nô bộc, mùa đông còn phải đi gánh nước trên mặt băng! Thì ra đây chính là nguồn gốc tuổi thơ bất hạnh của nữ chính! Đáng ghét, không ngờ lại bắt nạt bé con của ta như vậy!]

[Bé con của ta sinh ra đã có sáu ngón tay, sau này nhất định sẽ là một đứa trẻ rất lợi hại, vậy mà tên Vương gia kia lại mặc kệ Trắc phi trong phủ cắt đứt ngón tay thứ sáu của bé con của ta, nghĩ thôi cũng thấy đau rồi!]

[Không được không được, càng xem càng đau lòng, quả nhiên vẫn phải mắng tác giả nhiều hơn! Đều tại tác giả viết bi thảm quá!]

Lan Nguyệt tức giận ngẩng đầu lên, liền thấy Đại sư huynh vừa rồi còn đang ngẩn người không biết từ lúc nào đã nước mắt lưng tròng.

"Hu hu hu, thật đáng thương!"

Lan Nguyệt còn tưởng Đại sư huynh nói bọn họ cùng nhau rơi xuống thật đáng thương, liền đưa tay ra an ủi.

"Đại sư huynh, chúng ta vẫn còn may mắn, vừa mới rơi xuống đã được cứu rồi!"

Nhưng nàng càng an ủi, Lê Bạch càng khóc dữ hơn, khuôn mặt trắng nõn khóc đến đỏ bừng.

Lan Nguyệt gãi đầu, cuối cùng mắt nàng sáng lên, lặng lẽ ghé sát lại: "Đại sư huynh, chỉ cần huynh đừng khóc, ta sẽ lén nói cho huynh một bí mật của Ngũ trưởng lão."

Tiếng khóc của Lê Bạch đột ngột dừng lại.

Ngũ trưởng lão ở bên cạnh: "????"

Ngũ trưởng lão: Ta thật sự cảm ơn ngươi!

Lê Bạch bị dọa sợ, cũng không biết có nên khóc nữa hay không.

Một lúc sau, hắn nấc một cái thật to, mũi suýt nữa thổi ra bong bóng.