Chỉ Yêu Mình Em [Hương Khuê] [Kiều Lan]

Chương 42

Chương 42: Vợ chồng "mém" còn son.
Mọi người anh em bạn bè dù có thương yêu thì cũng còn công việc, chỉ mỗi chị luôn kề cận chăm lo cho cô khi nằm viện. Chị dẫu chu đáo nhưng đây là lần đầu nên chẳng thể chu toàn, chưa nuôi đẻ bao giờ còn cả chăm sóc em bé, vậy nên hai vợ chồng phải tự xoay sở.

Hôm cô sanh chị thức cả đêm, đến hôm thứ hai lại thức trắng chăm con, hôm sau nữa vẫn vậy, CoCa ngủ im chốc chốc giật mình đòi sữa, hai vợ chồng loay hoay đủ thứ, cô thay tả chị pha sữa, tất bật lã cả người...

Chị lo cô mệt, mà cô mệt thật, chị cũng mệt... Người ta sinh con còn có ba mẹ hai bên, anh chị em phụ hợ trong ngoài, đằng này chỉ hai vợ chồng chật vật nuôi nhau. Hễ càng nghĩ chị càng thương Thanh Hà, thương không biết để đâu cho hết, sợ cô tủi thân nên cứ ngồi cạnh bên to nhỏ nói chuyện với vô mãi.

Hôm nay đã là ngày thứ tư, ba ngày nữa Thanh Hà xuất viện, mới mấy ngày mà hai đứa phờ phạc với thằng nhóc siêu quậy. Thanh Hằng nằm dài ra sofa duỗi thẳng chân ngủ ngon lành, lâu rồi chị mới chợp mắt một chút, Thanh Hà thấy vậy cố dỗ con, canh chừng không cho nó khóc để chị ngủ lâu một chút.

CoCa vừa ọ ẹ cô lập tức dỗ nó, đang khó nhọc, rón rén, loay hoay tự nhiên cửa phòng bật mở làm Thanh Hà hơi giật mình, rồi khi định thần lại cô như chết trân... Ba mẹ và hai đứa em đứng sừng sững trước mặt, sống mắt cô tức khắc nhoè đi, cay xè.

- Ba, mẹ... - Tiếng gọi phát ra nghèn nghẹn ngang cổ họng, toan ngồi dậy.

- Hai nằm đi. - Thanh Tân lập tức lại đỡ chị.

- Sao rồi? Nằm nghỉ đi, mới sanh xong còn yếu. - Mẹ cô vừa nói vừa bước tới giường ngồi cạnh, nhìn thằng cháu ôn nhu. Ba cũng lại gần một chút nhìn ngắm Coca ngọ nguậy đòi sữa.

Người nào đó ngủ mê man đến nỗi không biết trong phòng đang có sự hiện diện của những người đặc biệt...

- Chăm vợ sanh mà ngủ như chết thế kia à? - Ba nhìn quanh thấy có người nằm dài ngoằn ngoài sofa liền lên tiếng, giọng hơi bức xúc.

- Không phải đâu ba, chị ấy thức mấy đêm rồi nên mệt, vừa ngủ một chút thôi. Mà ba mẹ đến đây... - Thanh Hà lập tức thanh minh cho chị chồng bị oan ức, thắc mắc sự hiện diện của ba mẹ.

- Đến đón con về nhà, sanh đẻ phải có người chăm sóc chứ, còn nằm than nằm lửa cho cứng cáp, chứ chẳng lẽ để vất vưỡng vậy sao? Tui thương cháu thôi chứ không phải vì cô nha. - Mẹ nói tỉnh không, cúi xuống bế gọn thằng cháu lên tay nhân niu thích thú với nó.

- Hả? Về? - Thanh Hà hoảng, không lẽ ba mẹ đến bắt cô về sao? Chia rẽ gia đình cô sao?

- Con làm gì sợ dữ vậy, về nhà ba mẹ nuôi vài tháng cho cứng cáp, mua củi lửa chuẩn bị phòng óc đón thằng chó con này hết rồi nè.

- Dạ... Vậy còn... - Cô ngập ngừng nhìn về phía Thanh Hằng đang ngủ.

- Nó cũng phải về lo vợ con, định trốn hả? Dụ dỗ con gái người ta đến mức có con thế này còn gì? - Ba cô tiếp lời, ông lập tức bước đến sofa vỗ mạnh vào bàn chân thò ra của chị.

- Her...her... Gì vậy? Em... CoCa...- Thanh Hằng giật mình bật dậy dụi mắt. - Ủa ủa... - Chị trố mắt nhìn mọi người rồi dù không biết gì, nhanh như chớp bay đến chỗ Thanh Hà, thấy mẹ cô đang bế Coca trên tay liền điếng hồn, định giật thằng bé lại nhưng không dám, đưa mắt nhìn cô gãi đầu. Gương mặt chưa tỉnh ngủ nhìn đáng yêu hơn cả Coca.

- Cái gì đây? Tôi không được bế cháu tôi sao? - Mẹ cô hất mặt nhìn chị vẻ thách thức, bà cũng buồn cười trước vẻ mặt ngô ngố này, tính ra nó rất đẹp, hèn gì con mình mê như thế, cả thằng cháu giống nó như đổ khuôn thế này không nhận rể cũng không được.

- Dạ...dạ không phải... Nhưng... Nhưng mà hai bác đến đây...

- Để bắt cháu trai với con gái về. - Ba cô tiếp tục hạch sách chị cho vui để coi phản ứng thế nào?

- Không được! Sao được? Con không cho... Hai bác... Hai bác... - Chị bối rối ôm vai cô, giọng lấp bấp khẩn trương.

- Có con với con người ta luôn rồi còn bác này bác nọ hả? "Mũi dại lái chịu đòn" thôi thu xếp về nhà ba mẹ để tiện chăm sóc, chứ sao tự hai đứa lo nổi. - Mẹ nhẹ giọng lại thở dài, đặt thằng bé xuống, nó được bà dỗ đã ngủ êm.

Chị lờ mờ hiểu tâm ý ba mẹ cô đến đây, nỗi lo trong lòng dần lắng xuống, nhẹ bẫng... Rồi ý thức được một cái gì đó liền vui mừng nở nụ cười cảm kích.

- Ba mẹ... - Chị ngập ngừng gọi.

- Ba mẹ gì? Về làm rể đi rồi thấy cái cảnh nhe con. - Ba cô lại giở giọng "cha vợ" làm người nào đó thoáng rùng mình.

Một tảng đá trong lòng chị như được lấy xuống, còn một tảng đá nữa nặng hơn, mà chẳng biết bao giờ gỡ được, nhẹ thở dài.

*****

Từ ngày CôCa được ngoại đón về ba mẹ khoẻ hơn nhiều, không phải thức khuya dậy sớm, chỉ cần cháu thức giấc ngọ nguậy là mẹ cô lập tức vào bế ngay, đã vậy còn có cậu dì trông nôm. Thanh Mai từ Đà Lạt xuống rồi ở lại đây giúp chăm sóc Thanh Hà, phần không muốn xa thằng bé, thế nên nhà cô tấp nập hẳn. Con rể được triệu hồi về chỉ có công việc... Sáng sáng cùng ba vợ ngồi uống trà.

Chị yên tâm đi làm lại, kì thực ở nhà cũng chẳng có gì làm, mà đi làm thì đầu óc để ở nhà với vợ con mất rồi, nhớ con nhớ cả mẹ. Về nhà nói chuyện với cô cũng được mấy câu, đâu có được ngủ chung vì cô nằm than, và cả cái chỗ đáng lẽ của chị lại bị...mẹ cô nằm mất.

Con hơn hai tháng, có nghĩa là hơn hai tháng chị không được nằm với cô, không được hôn, không được ôm, thậm chí hầu hết thời gian của vợ bị "ông con" chiếm hết.

Hôm nay tranh thủ lúc mẹ đi tiệc buổi tối, chị mò vào phòng vợ, mà không để bế con như mọi ngày.

- Hà... Hà ơi... Em ơi... - Chị nho nhỏ tiếng gọi.

- Hả? hả? sao chị? - Cô giật mình, vừa chợp mắt một chút, đúng là khi có con nhỏ đồng hồ sinh học cũng không bình thường được, phải ăn theo giờ của con thức theo con...

Chị rón rém bước tới cạnh cô ngồi xuống, Thanh Hà nhỏm dậy, ai kia lập tức kéo cô ôm vào lòng, hơi ấm quen thuộc này Thanh Hà đang xa cách một thời gian nên sau khi giật mình, cô lập tức thưởng thụ.

- Chị nhớ em muốn chết! - Một lúc chị lên tiếng, nhỏ nhẹ đầy da diết.

- Em cũng nhớ chồng quá! - Cô nhắm mắt, dụi dụi mặt vào khuôn ngực ấm áp của chị, ngày nào cũng thấy nhau mà chẳng được đυ.ng chạm nhau.

- Thanh Hà...

- Hửm?

Chị đẩy cô ra một chút, cúi xuống đặt môi mình lên môi cô, chị nhớ môi cô, nhớ mùi hương cô, hơi thở của cô, nhớ muốn phát điên, qua một thời gian "chay tịnh" nữa chắc chị quên mất phải hôn như thế nào luôn quá!

Thanh Hà ngoan ngoãn đáp trả, vợ chị là như vậy, luôn nhu mì với chị, phục tùng chồng bất kể... Chỉ là cả hai cố nhẹ thật nhẹ, nhất là chị, để thằng siêu quậy thức giấc là mất giây phút tranh thủ này...

Nụ hôn với Thanh Hà của chị bao giờ cũng mềm mại ngọt ngào, môi lưỡi hoà nhau chẳng lúc nào mất đi sự cuồng nhiệt...

Thằng CoCa mở mắt trao tráo, nó thức nhưng nằm im, đôi mắt đen như hạt nhãn chăm chăm về chỗ hai con người đang "say sưa" quên trời quên đất, quên luôn thằng con... Tay chân nó ngọ nguậy quơ quào lung tung... Có vẻ thằng bé còn no nê nên không đòi sữa chứ không biết hai người kia đang làm gì nha (papa mất nết quá!).

Cạch...

- Trời đất cơi...

- Mẹ...ẹ... - Chị và cô giật mình buông nhau ra không hẹn mà cùng hướng mắt về phía cửa, miệng lắp bắp mặt đỏ rần.

Bà ngượng ngập một chút nhưng nhanh chóng lấy bình tâm tiến lại giường, bế CoCa lên.

- Hai vợ chồng ở đây mà con thức không hay sao?

Chị bối rối cực độ, đứng dậy gãi đầu, xấu hổ đi ra khỏi phòng như chạy trốn. Thanh Hà liếc qua thấy mẹ dỗ CoCa như không có gì mới đỡ bối rối một chút.

- Con đấy Thanh Hà, mới sinh xong còn yếu. - Tự nhiên một lúc sau mẹ lên tiếng làm Thanh Hà ngờ ngợ.

- Dạ?





- Không được chiều chồng sớm đâu, ít nhất phải qua một trăm ngày, bốn tháng mới được.





- Dạ... - Thanh Hà xấu hổ lí nhí, mặt đỏ hơn gấc, thật ra cô với chị đâu có định làm gì, chỉ là hôn nhau một chút đã bị mẹ bắt gặp rồi.

- Dạ dạ rồi lại mê mẩn quên lời mẹ đi à! Nó có dụ dỗ cũng dứt khoát cự tuyệt nghe chưa? - Mẹ cô nghiêm giọng.

- Mẹ à... Con biết rồi mà. - Thanh Hà xị mặt, mẹ thấy vậy lắc đầu không nói gì nữa.

Phần chị, bức rức đi ra ngoài, thiệt tình chỉ muốn hôn vợ một chứt thôi... Xấu hổ chết được, haizzz đã vậy còn bị CoCa "chứng kiến", không biết độn thổ ở đâu.



*******

Chiều nay đi làm, trời chuyển mưa nên chị cố về sớm để xem có gì giúp vợ không? Biết ở nhà có người nhưng cứ lo lo trong dạ.

Đến sân thấy cửa hàng đóng chẳng có ai ở đó, chạy vào phòng, CoCa đang ngủ ngon lành trong nôi, chiếc giường bên cạnh là Thanh Mai ngủ quên tự lúc nào, chắc trông thằng bé. Mỉm cười ngồi xuống, đưa hai ngón tay vuốt gò má hồng hào non mềm của con một hồi, nó đáng yêu đến mức chị cứ muốn nhìn mãi, nhìn mãi không chán. Muốn bế con lên chơi đùa như mọi ngày nhưng thằng bé còn ngủ, đã vậy chị lại vừa đi làm về sợ đồ trên người bẩn, mồ hôi bụi bặm nên nghĩ là đi tắm trước.

Nhà bếp có tiếng động, chắc mẹ nấu ăn, thắc mắc vợ đâu rồi? Rón rém bước đến...

Hình ảnh quen thuộc đập vào mắt chị, hình ảnh chị yêu thích nhất mà lâu lắm rồi mới được nhìn lại... Thanh Hà loay hoay nấu ăn, dáng vẻ gấp gáp như mọi lần và có một điều chẳng bao giờ thay đổi là... Vẫn hậu đậu!

Chị phì cười, bình yên dựa lưng vào cửa lách ra nhà sau, an ổn ngắm nhìn cô, khoé môi vẽ nụ cười má lún hằn sâu, đôi mắt chất chứa niềm thương vô bờ bến...

Có lẽ vượt qua cả tình yêu là "THƯƠNG", chúng ta có thể yêu nhiều người nhưng không phải ai cũng thương được, thương khác nhiều lắm chứ... Là cả một khoảng thời gian, là cả sự hy sinh, cảm nhận, gần gũi, thân thuộc, mang theo sự bền vững và nhất định... Vậy nên có lẽ chị đối với cô bây giờ là "Thương" mất rồi, hơn nữa, sự thương thấm đẫm từng ngóc ngách sâu trong tâm hồn, từng tế bao cơ thể.

Chính vì vậy, hình ảnh đơn giản là con ở nhà đợi chị đi làm về, cô ở dưới bếp nấu ăn cho chị... Thế thôi cũng có thể làm trái tim người ta tan chảy, nhân ảnh trước mặt có khả năng tạo nên luồng cảm xúc rung động dữ dội chạm tâm can...

Dựa lưng, nhìn ngắm để cảm nhận, hai bàn tay thon đúc vào túi quần, tư thế thoải mái nhất.

Một hồi, chị không thể tiếp tục ngăn mình đứng yên, nhẹ nhàng nhỏm lưng khỏi bức tường, bước đến ôm lấy vòng em mỏng nhỏ từ phía sau khi cô đang bận nếm canh.

- Ủa? Chị về rồi. - Thanh Hà giật mình, nhưng vòng tay này quả thật quen tận trong vô thức, vậy nên lập tức biết là ai.

- Lâu lắm mới được vợ nấu ăn. Vừa sanh xong mà vợ chị vòng nào ra vòng nấy rồi này... - Chị kê cằm lên vai cô, tay mân mê vòng eo.

Cô được chồng khen liền đỏ mặt hệt gái còn son.

- Ừ! Cả nhà đi ăn cưới hết rồi, còn mình em với Mai...





- Em làm chi cho cực, gọi điện chị mua đồ ăn bên ngoài về luôn.





- Thôi chị thích ăn cơm nhà hơn mà, với lâu rồi không nấu ăn cho chồng! - Cô xoay người hôn lên má chị một cái rồi từ tốn cho thức ăn ra đĩa, dọn lên bàn. - Chị tắm đi rồi ăn cơm, tranh thủ lúc con ngủ nè.





- Vợ ơi em cực quá à. - Chị không nghe lời, ra sức ôm cô lại, ngồi xuống ghế, kéo cô ngồi lên đùi mình.

- Em đâu có thấy vậy! Em hạnh phúc mà. - Chị chồng hôm nay quấy hơn cả con, nhưng cô mỉm cười không chống đối, lâu lắm mới có chút không gian riêng thế này.

Hai gương mặt cúi xuống gần dần gần dần... Đang định thực hiện tiếp nụ hôn dang dở hôm trước thì...

- Oaoaoa....oa... - CoCa hét lên trong phòng, Mai thì ngủ thẳng cẳng.

Thanh Hà nhanh như chớp đứng phắt dậy vung tay chị ra không thương tiếc, vụt chạy vào, chị hốt hoảng chạy theo...

Chỉ là nó giật mình thức giấc nên đòi sữa...

Chị đứng nhìn cô cho nó bú sữa mà luyến tiếc giây phút vừa rồi hùi hụi, chẹp miệng một cái, thôi đành vào tắm trước để còn ra ăn cơm. Haizzz. Thằng nhóc tối ngày phá bĩnh ba mẹ.



...