Chương 41: Phạm Thiên Hạo
Từ hôm đám cưới xong, có cái gì đó khan khác...Chị vẫn đi làm và cô vẫn ở nhà nội trợ với dưỡng thai. Khác cái gì cũng không biết nhưng mà nó...khác!
Tấm ảnh cưới thật to treo trên tường, mấy cái ảnh nhỏ chi chít trên tủ đầu giường.
Bụng ai đó to lên từng ngày, thật là một điều kì diệu...
Như thường lệ tối ăn cơm đi dạo xong về nhà, chị lại áp tai vào bụng cô thì thầm rồi cười khúc khích.
Bây giờ bụng Thanh Hà to lắm rồi, nói to vậy thôi nhưng vẫn bé hơn những người mang thai khác, vì dù sao cũng con so.
Buổi sáng Ngọc Hà và Lan Khuê lôi kéo cô đi trung tâm mua sắm, dù Thanh Hà đã bảo mọi thứ đầy đủ hết rồi, mua lần lần mấy tháng nay, bây giờ đã là tháng thứ bảy thì thôi khỏi nói, đồ trẻ em xếp đầy cả nhà. Đó là chưa kể Thanh Hằng tự thấy cái gì đẹp là mua, Phạm Hương cũng hay tay xách nách mang đủ thứ đồ sang, rồi mỗi lần Thanh Mai xuống chơi cũng đi mua. Đám bạn thân của cô, Quyên, Hiền, Trúc cũng mua đồ trẻ em mang qua... Ôi thôi, đứa cháu "tiên phong " nó được cưng thế đấy!
Dạo này Thanh Hà càng lúc càng mệt, trong người bực bội cáu gắt vì phải mang một bụng è ạch, nhưng mà cứ buổi chiều thấy Thanh Hằng về là cô dịu lại phần nào, có khi dù khó chịu nhưng vẫn vui vẻ tươi cười nói với chồng, cô biết chị đi làm cũng rất mệt.
Sáng nay khám định kì, Thanh Hằng nhất định xin nghĩ để đưa vợ đi khám, bác sĩ Thành cho chị vào phòng siêu âm cùng cô vì thấy "anh bạn" quá phấn khích...
Chị căng mắt nhìn lên màn hình, một sinh linh bé nhỏ đang cựa quậy nhẹ nhàng trong một chỗ tròn tròn chật hẹp, môi chị vô thức tủm tỉm cười, chăm chú đến xuất thần... Bất giác đưa mấy ngón tay sờ lên màn hình. Thanh Hà và Thành thấy chị như vậy không khỏi phì cười, vậy mà cái người bị cười không hay biết. Thanh Hà nằm yên ngước lên, hạnh phúc len lõi vào lòng cô, thấm vào từng ngóc ngách tế bào.
Tối nay Thanh Hà nói rằng không muốn đi dạo như mọi ngày, kì thực cô không đi nổi, dĩ nhiên chị chiều chuộng ở nhà cùng cô, vậy nên thời gian áp tai vào bụng để "tâm sự hai người đàn ông" kéo dài ra.
Thanh Hà ngồi dựa lưng vào thành giường đọc sách như thường khi, chị mon men lại gần, áp tai lên bụng cô, lại thì thầm to nhỏ. Thanh Hà quen rồi nên bình thản như không, đến giờ chị sẽ tự gọi cô ngủ thôi.
- Trời ơi... Em em em... - Thanh Hằng tự nhiên hốt hoảng bật dậy.
- Hả? Sao chị? - Chị làm cô hoảng theo.
- Trời ơi! Nó nó nó... Nó động đậy kìa, nó đạp vào má chị... - Thanh Hằng chỉ vào bụng cô, miệng lắp bắp như không tin được.
- Trời đất, con lớn rồi mà.
- Vậy sao? Con biết động đậy sao? - Mặt chị ngơ ngác.
Thanh Hà phì cười, cô không thể chịu nổi nữa, ngồi dậy búng vào giữa trán chau chau của chị, chẳng hiểu sao chị chồng tài giỏi cái gì cũng biết mà cái này không biết nhỉ?
- Con càng lớn sẽ càng trồi đạp nhiều đấy, chị nói lớn nó cũng đạp, chị la con nó cũng nghe được, chị giỡn nó cũng giỡn lại với chị... - Thật ra cái này cô cũng chỉ vừa đọc trong tập chí mẹ và bé từ lúc mang thai thôi.
- Thật à? Chị tưởng con chỉ nằm im trong bụng. - Mặt chị rạng rỡ hẳn như phát hiện cái gì to tác lắm. - Ơ nhưng mà nếu như vậy...em sẽ rất đau hả? Em có khó chịu lắm không? - Chị sực nhớ, liền chau mày lo lắng hỏi cô.
- Không đau đâu... Vì chị, vì con em sẽ không đau đâu. Với lại papa thương mẹ như vậy mà. - Cô nựng yêu má chị, hôn nhẹ một cái rồi nặng nhọc nằm xuống.
- Thanh Hà à... Cảm ơn em vì tất cả. - Chị nằm xuống cạnh, kéo cô ôm vào lòng, ôm cả thằng siêu quậy đang quẫy đạp trong bụng cô.
******
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của Phạm Hương và Lan Khuê, thật ra là định tổ chức ở nhà, nhưng nếu tổ chức ở nhà thì Thanh Hằng và Thanh Hà đâu có đến dự được, nên cuối cùng quyết định đãi bạn bè ở nhà hàng, vừa đãi "bà bầu" bữa tiệc hoành tráng trước khi nhập viện chờ sinh.
Là một nhà hàng năm sao thuộc một nhánh nhỏ của Phạm Gia mà Thanh Hằng vừa mở, chiêu mộ nhiều đầu bếp nổi tiếng, tất cả thiết kế theo phong cách tropical mát mẻ, chị bảo phải mở vài nhà hàng để sau này còn có dịp tổ chức tiệc, cũng là cớ để Phạm Gia bước đầu lấn sân sang lĩnh vực nhà hàng khách sạn.
Chị đang trên đường lái xe đưa Thanh Hà đến thì phải chuyển hướng quay đầu lao như bay trên đường, mọi thứ đến thật bất ngờ, Thanh Hà tự nhiên...đau đẻ.
Thanh Hằng cuống quýt, bấm điện thoại loạn xạ cho Phạm Hương và Ngọc Hà, thế là thằng siêu quậy nhà chị phá tan nát cái tiệc "hấp hôn" của gia đình bên kia, mọi người lập tức chạy đến bệnh viện.
Mặt mày chị cắt không còn giọt máu, tông cửa xe bế cô lao như bay vào phòng cấp cứu. Vừa vào đến, y bác sĩ lập tức khẩn trương khiến Thanh Hằng hoảng loạn theo. Họ vội vã đưa Thanh Hà vào phòng cấp cứu, cô nghiến răng đau đớn bấu víu mọi thứ trong tầm tay... Thanh Hà hơi khó sinh nên phải mất rất nhiều sức, càng lúc càng đau đớn, thời gian kéo dài lê thê từng giờ từng khắc.
Thanh Hằng chạy dài theo hành lang bệnh viện, nhìn Thanh Hà đau mà tim chị còn đau hơn gấp bội, răng cô cắn chặt, gương mặt co giật tột độ, máu tuôn nhớp nháp dưới hai chân, thằng bé cứng đầu quá không chịu ra.
Thanh Hà đau đến chết đi sống lại, tai ù ù không còn nghe bác sĩ y tá gọi í ới gì đó cạnh bên, giờ phút này, chỉ còn động lại gương mặt lo lắng căng thẳng của chị ngoài kia. Một ý niệm mãnh liệt hiện ra trong đầu cô là nhất định phải nghe tiếng khóc chào đời của con vang lên.
Thanh Hằng bị chặn lại ở cửa, sốt ruột đi qua đi lại đến nỗi mòn cả hành lang, gân xanh gân đỏ nổi đầy tay đầy mặt vì siết chặt, trán chị nhíu lại đau đớn khi nghe cô hét đến khản cổ... Bây giờ chị mới thấy sai lầm khi bắt cô sanh con, phải chi người ở trong đó là chị cho rồi, nếu được chị thực muốn xông vào trong đó bắt Thanh Hà đừng sanh nữa...
Mọi người chạy đến chỗ chị rất đông, đứng chật cả hành lang bệnh viện, chị không còn biết ai là ai đang có mặt nữa rồi, chỉ thấy Phạm Hương tới ôm vai giữ cho chị trụ vững vì mình run rẫy sắp khuỵ ngã, Ngọc Hà đỡ bên còn lại, còn điện thoại Lan Khuê liên tục vang lên.
- Dạ chưa mẹ... Mới vào phòng cấp cứu, chắc sinh khó... Dạ có gì con báo ngay... - Nếu Thanh Hằng nghe được cuộc hội thoại chắc biết Lan Khuê nói chuyện với ai, nhưng chị làm gì còn tâm trí.
Vừa lúc đó, trong phòng vang lên tiếng oa oa oa của trẻ con. Thanh Hằng chưa kịp thở phải nhẹ nhỏm đã lập tức nghe tiếng bác sĩ la lên thất thanh.
- Truyền máu cho người mẹ gấp...
*********
Lúc Thanh Hà tỉnh dậy mọi thứ trở nên mờ ảo, phải một lát sau tâm tưởng mới cố định Thanh Hằng mệt mỏi thϊếp đi trên ghế cạnh đó, chị thức cả đêm nên không cầm cự nổi, cô vừa mở mắt tất cả căn phòng bừng tỉnh, mọi người la lên làm Thanh Hằng giật mình tỉnh theo, bay đến cạnh Thanh Hà. Rất nhiều bạn bè có mặt.
- Em tỉnh rồi, tỉnh rồi...
- Con... Con đâu? Con em đâu??? - Thanh Hà vừa tỉnh người đầu tiên nhìn thấy là chị khiến cô yên tâm một chút, nhớ đến con lập tức hoảng lên, toan ngồi dậy, lúc cô bất tỉnh còn nghe tiếng nó mà, nó ra rồi mà.
- Ôi mẹ con tỉnh rồi này... - Lan Khuê đẩy cửa vào thấy Thanh Hà tỉnh liền thích thú reo lên, cô vừa nhận nó từ bác sĩ bên l*иg ấp về. Bước đến cẩn thận đặt nó xuống cạnh cô. Mọi người tức khắc bu quanh giường nhìn ngắm thằng bé, chị ngồi trên giường ôm cô.
- Mẹ tròn con vuông rồi nha, thằng bé rất đẹp trai khoẻ mạnh, nặng gần 4kg mà không "hành" mẹ nó dữ thần sao được. - Ngọc Hà theo sau Lan Khuê đi vào, đặt một đống đồ lên bàn.
Thanh Hà phải rất khó nhọc mới sinh được thằng bé ra, hạnh phúc bây giờ lớn lao không thể nói thành lời, nhìn Thanh Hằng mỉm cười thiết tha rồi nắm lấy bàn tay bé tẹo của thằng nhóc đang ngủ ngon lành, như mặc ai nói gì thì nói. Nhìn nó bay giờ cô mới thực sự nhẹ nhỏm.
Thanh Hằng vừa lấy được tảng đá đè nặng trong lòng xuống, nhìn thằng bé mà còn chưa thể tin được, nhẹ nhàng đưa hai ngón tay vuốt ve khuôn mặt non mềm của nó.
- Chúc mừng hai người, thằng bé rất đẹp trai. - Phạm Hương lên tiếng sau hồi im lặng.
- Nó còn đỏ hỏn làm sao biết đẹp được chứ. - Thanh Hà nhìn con trìu mến, cái mặt nho nhỏ này ngũ quan giống Thanh Hằng đến lạ. Chỉ là một Thanh Hằng thu nhỏ lại.
- Dĩ nhiên rồi, nó giống em như vậy dĩ nhiên rất đẹp. - Phạm Hương tự tin nói, nãy giờ im lặng vậy thôi chứ ngắm thằng bé rất kỹ.
- Trời trời trời... Nghĩ sao vậy người, gì mà giống em? - Ngọc Hà nghe Phạm Hương nói liền quay lại bỉu môi.
- Ừ! Nó giống chị Hương quá trời mà chị. - Lan Khuê lập tức bênh vực chồng.
- Đó, thấy chưa. - Phạm Hương hất mặt, mắt vẫn dán vào sinh linh bé bỏng kia, tay ôm eo Lan Khuê.
- Trời ơi, thì nó giống papa nó như tạc, chị Bee cũng giống chị Hằng, dĩ nhiên thằng bé giống chị Bee rồi. - Ngọc Quyên giải thích ngay, một cái chuyện quá sức đơn giản dễ hiểu vậy mà ba người kia cũng không nhận ra, còn cãi nhau.
- Ờ hén! - Phạm Hương gãi gãi đầu.
Cả phòng cười rần rần rộn ràng làm thằng bé thức giấc ọ ẹ, ngọ quậy mấy ngón tay bé xíu của mình, cái môi chúm chím vểnh lên cong cong, đáng yêu chưa từng thấy...
- Trời ơi, hình như nó có đồng tiền kìa. - Mai bất chợt la lớn, cả phòng lại xúm xích xăm soi vào hai má thằng nhỏ. Nó chẹp miệng khát sữa đồng tiền liền hiện lên. Thấy rõ ràng vậy mọi ngưới mới chịu tin.
- Thanh Hà... Chị bế con được không? - Thanh Hằng nãy giờ ngồi im cười tủm tỉm mãi, bây giờ mới lên tiếng.
- Con chị thì chị bế thôi chứ sao phải xin xỏ.
- Ừ nhỉ! - Thanh Hằng thật cẩn thận bế, động tác vụng về, nâng như nâng trứng khiến mọi người không khỏi phì cười.
Cảm giác của chị bây giờ không biết phải diễn tả thế nào cho phải, bồi hồi buâng khâng... Thằng bê lại ngọ ngậy mấy ngón tay, mặt mếu mếu, chị mỉm cười cho ngón tay út của mình vào, tức thì bàn tay bé tí ti khép lại quơ quào chậm chạp hơn, nó không mếu nữa mà giãn ra một nụ cười không có chiếc răng nào... Ôi đáng yêu đến nỗi khiến người ta muốn ghét cũng không nỡ lòng.
- Hà đặt tên cho nó chưa? - Quốc Cường nhìn Thanh Hằng ẵm thằng con mà đứng nuốt khan thèm thuồng, quay sang hỏi Thanh Hà.
- Tên kìa chị. - Cô gọi Thanh Hằng, dĩ nhiên cô muốn chị phải là người đặt tên cho con trai.
- Phạm Thiên Hạo. - Thanh Hằng vẫn đang mê mẩn chơi với con, môi cong lên giữ nụ cười yêu thương, mấp mái ba chữ...
- Thiên Hạo! - Quốc Cường lập lại tên lần nữa, ngẫm nghĩ. - Là ý trời. - Môi anh hiên lên một nụ cười thán phục, Thanh Hằng này không hổ danh là tài trí hơn người, đến tên con cũng đặt hay như vậy.
- Tên ở nhà là Ka Con. - Phạm Hương nhanh miệng, rất thích cái tên Phạm Thiên Hạo này nha, nhưng phải có biệt danh chứ. Cả phòng cười rần rần với tên ở nhà "chú ba" đặt cho.
- Thôi đi, tên là CoCa sẽ hay hơn á chị. - Lan chợt lên tiếng.
- Ờ ờ... CoCa nghe ngon đó!
Tiếng cười lại vang lên không ngớt nổi.
Một lát sau, mọi người luyến tiếc rời khỏi đó khi CoCa phải bú sữa ngủ...
...
CoCa thiên thần mang đến hy vọng của ba mẹ!