Chỉ Yêu Mình Em [Hương Khuê] [Kiều Lan]

Chương 43

Chương 43: Mẹ vợ.
Ngày vẫn trôi, Thanh Hằng "cắn răng làm rể", dù cả ngày đi làm chỉ tối mới ở nhà những cái gì cũng khép nép. Chị ý tứ, từ hôm đó đến nay chẳng dám manh động, ba mẹ ở nhà còn không dám đến gần nhau.

Tối nào chị cũng vào phòng cô một chút, chơi với CoCa, con bây giờ đã biết cười với chị, bé xíu nhưng biết nhiều thứ lắm làm người ta sướиɠ mê lắm... Chiều chiều cứ hễ đến giờ chị đi làm gần về nó không chịu ngủ, mở mắt thao láo. Đến khi nghe tiếng papa thì lập tức hí hửng, tay chân quơ quào thật nhanh, ê a đủ kiểu như muốn nói chuyện với chị, chiếc môi đỏ mộng vểnh lên vểnh xuống trên khuôn miệng chúm chím, nhìn muốn cắn một cái. Chị vừa về là phải bế nó, hoặc đưa ngón tay vào cho nó nắm chặt mới chịu thôi.

Hôm nào papa có việc hay là gặp đối tác về trễ, CoCa thức mãi không chịu ngủ trong khi mắt thì cứ díp vào nhau, thành ra bức rức mếu máu quậy quạng với mẹ, mẹ phải kiên trì dỗ mãi đến mệt với nó. Tận lúc papa về bế, nói đôi điều bốn chuyện, nó nghe tiếng mới thôi, im im một chút ngẻo ngủ luôn trên tay chị ngon lành.

Vậy nên, hôm nào chị cũng tranh thủ về sớm nhất có thể, chuyện gì phải quan trọng lắm mới nán lại công ty một chút, đối tác không cần thiết chị cũng không đích thân đi tiếp, để tạo quan hệ tốt như xưa. Với chị bât giờ, vợ con mới là quan trọng nhất.



Chẳng những con đợi, mà có vẻ vợ cũng đợi... Chiều chiều là ngóng lên ngóng xuống, thủ thỉ với CoCa huyên thuyên dù chẳng biết nó hiểu không? Đại loại lập đi lập lại: papa sắp về kìa CoCa... Tới giờ papa về với mẹ con mình rồi kìa... CoCa ơi không biết nay papa về sớm hay trễ ha?... CoCa có mong ba về không? ( CoCa sub: Mẹ mong papa về hơn thì có, hứ!)

Chị đi làm chạy thẳng vào phòng, quăng túi xách lên bàn đến nôi bế cô CoCa lên ê a với nó, mấy câu từ chắc chỉ có mỗi hai pa con hiểu. Trên bàn đã có sẵn ly nước chanh cho chị giải nhiệt, khi là cam, lúc chanh dây, hay bữa nào đổi món hoặc trời mưa sẽ là câco nóng, sữa tươi...

Chị hí hoáy với CoCa một hồi là đi tắm, có người pha sẵn nước nóng, lấy quần áo treo trên giá, cơm nước cũng lo lắng xong xuôi chỉ ngồi vào bàn. Niềm vui của chị là bấy nhiêu, bến đổ bình yên cho một ngày vất vả... Chỉ cần vậy đã đủ để cảm thấy kiêu ngạo, đủ năng lượng cho ngày tiếp theo, dẫu rằng mỗi đêm nằm thui thủi một mình nhớ hơi vợ biết bao.

Ấy vậy, đâu phải nói yên là yên, ba mẹ cô tuy chấp nhận chị nhưng không phải "vừa bụng" hoàn toàn, chấp nhận một cách miễn cưỡng cho nên vẫn có chút bức rức khó chịu. Chị đã cố ý tứ trong nhà hết mức, có hôm chiều chị đi làm về, qua nhà thăm mẹ con CoCa, ăn buổi cơm tối rồi về nhà riêng vì phải làm việc khuya sợ phiền mọi người trong nhà. Những ngày như vậy sáng phải thức sớm, chuẩn bị mọi thứ, tạt ngang thăm cô và con rồi mới tất bật đến công ty làm.

Có điều chị không thích cho lắm, hôm nào không cấp thiết chị sẽ cố ở lại với cô và con, trưa không đi ăn ở lại làm thêm cũng được. Chẳng thà đêm chị ở lại đó, không giúp được gì nhiều, nhưng nằm nghe tiếng con ọ ẹ, nghe tiếng vợ dỗ dành thằng cu cũng thấy nhẹ nhỏm, yên tâm, và dễ ngủ... Vã lại, nửa đêm cứ 2, 3 lần Thanh Hà đi ngang chỗ chị kéo lại chăn ngay ngắn, nhẹ nhàng hôn lên má, hôn lên môi, chị biết nhưng nhắm mắt để yên. Vợ chồng muốn thể hiện tình cảm với nhau cũng phải lén lút, khẽ khàng như vậy.

Nhà hơi chật hẹp, đông người, trong phòng thì lúc nào mẹ cô và Mai cũng thường trực, chị phải ngủ ngoài cái ghế nhỏ kê ngoài lối đi trước cửa phòng, người thì dài ngoằn nên có khi sáng dậy ê ẩm người, hoặc đôi lúc ngủ sai tư thế, đau nhứt khắp cơ thể...

Nhiều đêm Thanh Hà canh lúc đầu hôm mọi người ngủ hết, con cũng ngủ, cô mò ra khều chị dậy, hai vợ chồng thì thầm không dám cười nói to, kêu chị nằm sấp lại cô massage lưng, massage đầu cho chị... Cô biết chị mệt, làm việc lại hay căng thẳng đau đầu, hồi chưa về đây đêm nào cô cũng massage như thế. Cô chau mày xót xa khi bóp dọc cái sống lưng gầy còm kia mà xương kêu răn rắc riệu rã. Nằm ghế ngủ hoài thế này cơ mà!

  

  

Cũng phải chịu thôi chứ biết sao bây giờ, CoCa còn nhỏ quá, ở lại với ba mẹ đỡ cực thân cô, chị chịu khổ chút cũng được. Mong thằng nhóc mau lớn để đón về nhà, được ra riêng... Chứ lâu rồi không ôm, không hôn Thanh Hà cả người bức rức bực bội, còn chưa kể từ hồi mang thai CoCa là "chay tịnh" luôn đến tận bây giờ, vợ thì đã mơn mởn chờn vờn thế kia.

*********

Một buổi chiều đi làm về như thường lệ, chị vào chơi với con, cô đi ra ngoài. Nhưng mới bế lên tay thằng bé đã ngẻo ngủ chứ chẳng chơi lâu như bình thường, chắc trưa nay ngủ ít. Chị mỉm cười uống cạn ly nước cam trên bàn, vợ chị luôn chăm sóc chồng như thế mà, không yêu sao được?

Chị đi ra nhà sau định nói với cô gì đó nhưng vừa đến cửa lách ngay đường đi đã nghe tiếng mẹ cô oang oang, dường như la cô chuyện gì đó, tiện đứng lại nép vào bức tường, thật ra chị cũng không phải nhiều chuyện, mà chỉ tình cờ nghe vậy thôi.

- Nói con bao nhiêu lần rồi, nó có tay có chân thì tự đi lo cho bản thân, sinh nở cực khổ rồi bây giờ còn phục vụ chồng nữa là thế nào?

- Thanh Hằng đi làm cả ngày mà mẹ, chỉ là pha nước với lấy đồ đạc thôi mà. - Thanh Hà vừa đun nước vừa nhỏ nhẹ với mẹ như sợ người khác nghe, nhà ba mẹ cô đâu có đủ tiện nghi như ở nhà riêng hai người mà có sẵn nước nóng chỉ cần vặn ra bồn, thế nên toàn nấu nước ngoài bếp rồi pha ra, chị chẳng để ý, đến giờ mới biết.

- Đi làm cả ngày thì con cũng phải giữ CoCa cả ngày thôi, với lại mới sinh chưa bao lâu chính con còn phải cử nước kìa.





- Thôi mà mẹ, hôm nay mưa trời hơi lạnh mà... - Cô nhăn nhó.

- Mẹ không nói hôm nay, ngày nào cũng thế, mỗi sáng mỗi tối con đều lo cho nó tắm như vậy. Rồi phải nấu ăn dâng tới miệng, toàn làm riêng ngón ngon vật lạ, đến cả túi xách, hồ sơ, điện thoại con cũng chuẩn bị. Quần áo thì phải ủi đi ủi lại thẳng thướm như như mới, đi làm về phải pha nước để sẵn... Không lo lắng phụ giúp thì thôi chứ, con hầu hạ ngược lại vậy sao được? - Mẹ cô có vẻ bức xúc đã lâu, và đây không phải lần đầu tiên cằn nhằng cô chuyện này.

Đôi mày Thanh Hằng nhíu chặt, càng nghe những lời nói từ mẹ cô, chúng càng dính chặt vào nhau hơn.

- Mẹ à... Nói nhỏ nhỏ thôi... Thanh Hằng đi làm kiếm tiền mà, chị ấy nuôi cả nhà mình, muốn gì có đó, lo cho Thanh Tân, Thanh Tú đàng hoàn đấy thôi. - Cô dè dặt, chắc sợ người khác nghe.

- Bổn phận nó phải lo cho con rồi, giàu như thế cơ mà, phải mua biệt thự sân vườn cho cả nhà vợ là ít, nuôi con đến bao lớn chưa gả nó đã dẫn đi luôn, tiền cưới còn chưa có... - Mẹ cô tiếp tục đai nghiến gay gắt.

Thì bổn phận của vợ ở nhà là phải như vậy mà mẹ, chị ấy cũng đâu bắt con làm, là con tự nguyện, con tự muốn vì chị ấy mà làm mấy việc đó... Nó không gì đáng đâu mẹ... Con thích mà! Tiền Thanh Hằng cũng đưa cho con, muốn mua gì không được chỉ là thấy nhà mình thế này đã an ổn rồi. - Thanh Hà nhỏ tiếng, cố giải thích cho mẹ hiểu, tính ra mẹ cũng vì thương cô mới thế.

Mẹ làm sao biết, thật sự cô không thấy khó chịu một chút nào, không thể gọi là hầu hạ, cô thích, thích chăm sóc chị, đó cũng là niềm vui của cô... Một điều nữa, mẹ khoing hiểu Thanh Hằng đã từng giàu sang cỡ nào, có cuộc sống đầy đủ vương giả đáng mơ ước cỡ nào... Chỉ vì yêu cô thương cô mà từ bỏ tất cả, đi với cô, ở bên cô để chịu khổ cùng cô như bây giờ. Cô dẫu có làm nhiều hơn như vậy nữa cũng chẳng sánh bằng một phần triệu cuộc sống của chị trước kia.

- Không biết nói với con sao nữa đây, mắc nợ nó thì lo trả đi. - Mẹ thở dài khó chịu đai nghiến thêm một câu rồi bỏ đi ra vườn, Thanh Hà đứng lại nhìn theo khó xử.

Chợt cô nghe tiếng động ở cửa lách, sau đó là tiếng bước chân vồn vã như ai đó bỏ chạy, liền ngờ ngợ bước đến nhìn ra, chỉ thấy một bóng lưng quen thuộc quay đi thật nhanh.

Thanh Hà giật mình tức khắc chạy theo, nhưng chỉ còn thấy bóng dáng chị khuất khỏi cửa rào, cô chắc chị đã nghe được gì đó, điều mà cô nghe đầy lổ tai lâu nay mà giấu nhẹm. Định chạy theo kéo chị lại giải thích nhưng vừa lúc CoCa khóc thét trong phòng làm cô phải vào lo cho nó trước, trong lòng thấp thỏm không yên.

Cô vừa cho con bú sữa vừa liên tục điện thoại cho chị nhưng không bắt máy, dù vậy Thanh Hà vẫn kiên nhẫn gọi liên tục, trong khi CoCa không biết sao cứ khó chịu vặn vẹo... Đành bất lực ngồi dỗ thằng bé.

 

Vừa loay hoay dỗ con vừa trong ngóng ra cửa, muộn rồi chị vẫn chưa về, không biết là đi đâu, gọi cho Ngọc Hà, Hoàng, Trí và cả Phạm Hương cũng không ai biết. Nhờ mọi người đi tìm chị giùm, chốc chốc cô gọi lại hỏi thăm, có vẻ mọi người cũng đang giúp cô chia ra "lùng sụt" tung tích chị.

Đến lúc cả nhà đóng cửa ngủ cũng chưa thấy chị, cô không nói gì nên mọi người nghĩ hôm nay chị về nhà riêng rồi. Chỉ có mỗi Thanh Hà lòng dạ như lửa đốt, chẳng lẽ bây giờ cô gởi CoCa lại để chạy đi tìm chị.

  

   

********

Thanh Hằng ngồi một mình trong quán rượu sang trọng, tiếng nhạc du dương làm chị buồn càng buồn. Mỗi lần nhớ đến một câu nói của mẹ cô chị lại uống một ly, một ly rồi một ly nữa, tầng suất càng lúc càng nhanh, hết shot này đến shot khác.

 

Lạ là càng uống mấy câu từ đai nghiến đó càng chờn vờn trong đầu chị, chạy đi chạy lại lợn cợn một mớ bòng bong. Hình ảnh Thanh Hà và CoCa cũng tràn ngập tâm trí, chị phải làm gì nữa đây? Không biết làm sao để vừa lòng nhà vợ? Chị đang làm khổ Thanh Hà sao? Chẳng làm được gì và cứ để vợ hầu hạ mình sao? Trước giờ vẫn vậy mà, chị và Thanh Hà vốn có cuộc sống yên ổn như vậy mà...

 

Thanh Hà thì sao? Cô ấy nghĩ như thế nào? Có thật sự là vui vẻ như cô nói? Lâu rồi vợ chồng có được nói chuyện thủ thỉ tâm tình đâu, riết chị dường như không còn hiểu cô như trước, không còn gần gũi, hoà hợp với cô nữa rồi. Tự nhiên lòng chị boăn khoăn vô chừng... Chị đang làm khổ vợ con hả?

Nhưng mấy chuyện đó tự chị làm được mà, có bắt buộc vợ phải làm vậy. Vợ chồng với nhau, sống cùng nhau cả đời, thật ra người này không làm thì người kia làm thôi. Chị nấu ăn dọn dẹp nhà, pha nước lấy quần áo cho cô cũng được, chăm sóc cô như cô làm cho chị cũng được thôi chứ có sao? Lúc cô có thai chị cũng làm đấy thôi, chỉ vậy cũng làm nên chuyện nữa hả?

Ừ thì chị đâu có thiếu tiền, muốn bao nhiêu cũng được mà, nhà sao? Muốn một căn nhà lớn có thể nói với chị, muốn cả một khu biệt thự tiêng mỗi người một căn chị cũng lo được... Chỉ là thấy nó không quan trọng, chị không nghĩ đến, tình cảm mới là quan trọng chứ, cả nhà yên ổn bình an bên nhau vui vẻ là được rồi... Hoặc nói thẳng với chị đi, nhà của chị khắp thành phố này muốn căn nào cứ việc vào ở.

Càng nghĩ càng khó chịu, khó chịu lại tiếp tục uống rượu, mà uống rượu vô lại càng tỉnh, càng nghĩ nhiều.

Nhưng điều làm chị buồn nhất ở đây không phải Thanh Hà , không phải mấy chuyện nhà nhỏ nhặt mà mẹ cô nói... Điều buồn nhất là thì ra trước đây chị ở đó, gia đình cô "bằng mặt không bằng lòng". Rõ ràng mọi người đâu phải rộng lượng chấp nhận chị như chị vẫn tưởng, đâu phải vui vẻ vì cô và chị hạnh phúc. Mà chính xác là vì lỡ có CoCa rồi nên miễn cưỡng châp nhận.

Tình cảm thâm tình chị dành cho họ là thật lòng, chị xem ba mẹ cô như ba mẹ mình, em cô như em mình, vốn nghĩ đây là gia đình thứ hai. Có lúc còn nghĩ chị bỏ bố mẹ và gia đình mình, bây giờ ở nhà cô coi như có phúc trời đãi ngộ... Vậy nên khi mọi thứ vỡ lẽ, chị bỗng thấy tổn thương đến lạ. Có cảm giác như tình cảm chân thành của mình bị người ta đem ra chà đạp, lòng tự tôn và cao ngạo trỗi dậy mạnh mẽ.

Chị không gọi cho đứa bạn nào, không cần ai tâm sự vì có lẽ nói ra cũng chẳng ai hiểu, cứ ngồi đó một mình uống rượu đến sai mềm, nhìn một thành hai. Chị gục xuống bàn ngủ ngon lành, một lúc sau không ai nói tới, chị lờ mờ tỉnh lại, có vẻ khá hơn một chút, muốn tiếp tục uống nhưng hình ảnh Thanh Hà đang vật vã dỗ CôCa lờn vờn, bỗng ý thức trỗi dậy. Thôi bỏ đi, chị phải vì vợ vì con mà! Đứng dậy quờ quạng đi về nhà.

Đêm đã muộn, lúc nãy dường như là mưa lớn, ngồi trong quán nên không hay, bây giờ có phần nhẹ hạt lâm râm... Chưa bao giờ chị chợt thấy mình thảm hại như bây giờ, bộ đồ đi làm cả ngày còn chưa kịp thay ra.

Chị loạng choạng rẽ xe về hướng Thanh Hà và CoCa đang ở, nhưng giây phút tỉnh hồn, bật cười nhạt rồi lặng lẽ quay về nhà riêng của mình. Ừ! Chỉ có ở đó là đủ niềm vui đủ hạnh phúc, chỉ trong căn nhà đó là có đầy ấp tiếng cười, chỉ có Thanh Hà và CoCa là thật lòng thật dạ với chị... Chẳng còn ai nữa! Dẫu chị nhớ hai mẹ con lắm nhưng thôi, tốt nhất chị không về đó vài ngày, chị không đủ can đảm để vào đó, nhìn những người đó...

Xe tấp vào con đường nhỏ giữa trung tâm vốn dĩ yên tĩnh, lúc chị lái trên đường không biết bao nhiêu người chửi rủa, chẳng hiểu thế nào về đến nhà được cũng hay. Người ta biết rõ kẻ lái xe điên say rượu, không kêu cảnh sát bắt đã còn may mắn chán.

Con đường trơn ướt với ánh đèn hắt xuống trở nên huyền ảo, những hạt mưa li ti liên tục rơi rụng đều đều, ngang qua ngọn đèn đường vàng vọt bỗng chốc lung linh...

Chị dừng xe trước cổng nhà có giàn tigon buông phủ, nơi thiên đường của riêng vợ chồng chị ngày trước, bây giờ nơi đây mỗi khi về cũng chỉ thui thủi một mình.

Thanh Hằng quơ quào bước xuống xe trong hơi men chếnh choáng, lờ mờ định mở cổng, chợt một bóng người vụt qua như chớp ập vào lòng chị, ôm chặt... Sau đó thút thít.

Chị đứng im bất động để xem có phải đang mơ hay là ảo giác không. Những giọt mưa bất phất thấm dần lên vai áo, lên mặt, lên tóc chị... Lành lạnh.

- Em... - Mùi hương quen thuộc đánh thức hồn chị dậy, vòng tay ra sau lưng cô ôm lại như một bản năng.

- Chị làm em lo quá, chị đi đâu vậy? - Thanh Hà thỏ thẻ trong tiếng nấc nghẹn, giọng cô thật sự là lo lắng vô cùng, dường như cả người còn ươn ướt nữa.

- Chị.. Chị... - Không dám nói một mình đi uống rượu nhưng mọi thư đồng loạt tố giác chị rành rành. - Con đâu? Sao em về nhà rồi không vào? Người ướt hết rồi! - Chị xót xa buông cô ra, hai bàn tay chị ôm gọn gương mặt lạnh ngắt, hai ngón tay cái liên tục lau những giọt nước lăn nhanh trên mi mắt, đã yếu còn thế này lỡ có gì thì sao?

- Em không biết tìm chị ở đâu, em quên đem theo chìa khoá nhà... Thanh Hằng à, đừng đi mất như vậy, em sợ lắm! - Lúc nãy cô lo quá không chịu nổi, đã bò dậy rón rém gọi Mai, gởi CoCa để lén chạy đi tìm chị. Đúng thật cô chẳng biết tìm ở đâu, về nhà thấy cửa khoá ngoài im ỉm biết chị không ở đây, đành đứng trước cổng đợi, thấy xe chị về cô mừng đến rơi nước mắt.

- Đi, vào nhà thôi. - Chị nhanh chóng mở cửa rào cho xe vào trong để Thanh Hà của mình mau chóng được sưởi ấm, môi cô tím ngắt hết rồi.

Vừa vào đến nhà, cô ập vào ôm chị thêm lần nữa, lần này bám chặt không buông. Thanh Hằng quặn thắt ruột gan, nếu sớm biết làm vợ hoảng loạn thì lúc chiều đã chẳng đùng đùng nóng giận bỏ đi không nói không rằng như vậy, có chút hối hận.

- Thanh Hà, đừng khóc nữa em, lên tắm rồi đi ngủ nào, chị mệt quá! - Nói vậy để cô buông ra, chứ đứng ôm thế này một hồi nước ngấm vào người mai vợ chị lại đổ bệnh thì chết.

 

Thanh Hà muốn nói gì đó nhưng chị đã nhanh như chớp bế xốc cô lên phòng, dù bước chân có phần xiêu vẹo vì ảnh hưởng của rượu mạnh. Đặt cô ngồi lên bàn rửa mặt, đi pha nước ấm ra jacuzzi và lấy hai bộ đồ ngủ... Môi chị vẽ lên một nét cười, có lẽ ở bên cạnh cô như thế này thôi, muộn phiền trong chị phần nào như tan biến.



...