Chỉ Yêu Mình Em [Hương Khuê] [Kiều Lan]

Chương 36

Chương 36: Lần đầu...
Thanh Hà ăn cơm xong, đang rửa chén cùng Thanh Tú thì có điện thoại, là chị gọi, cô lấp tức ưu tiên người yêu, bỏ lại đứa em gái tội nghiệp một mình, vui vẻ đi ra ngoài nghe máy.

- Dạ em nghe...

- Ừ, ăn tối chưa em?

Thanh Hà nhíu mày, giọng chị có vẻ không vui và hơi mệt mỏi.

- Dạ rồi, còn chị?

- Ừ! Tối ngủ sớm nha. - Thanh Hằng căn dặn, dường như chị cố tình bỏ qua câu hỏi của cô, bởi chị không quen nói dối, nhất là với cô.

- Chị đang ở đâu? Gặp nhau một chút được không? - Thanh Hà tự nhiên thấy bồn chồn lo lắng, linh cảm cho cô biết dường như người yêu của mình là lạ.

- À ừm... Vậy đến công viên nha. - Chị dĩ nhiên không bao giờ từ chối gặp cô.

Thanh Hà nhanh chóng thay đồ bắt taxi đến chỗ chị, và đương nhiên Thanh Hằng đã đứng đó chờ sẵn.

Chị đến cạnh mỉm nụ cười, nhưng man mác buồn, nắm tay cô dẫn vào công viên đi dạo.

Thanh Hà có cảm giác bước đi của chị hôm nay không được tự nhiên lắm, tất cả những "khác lạ" từ người yêu luôn được cô tinh tế phát hiện ra và đặt vào tầm mắt. Chỉ là cô muốn để tự chị nói.

- Thanh Hà à... Em thích nhà của chúng ta sau này thế nào? - Bất chợt Thanh Hằng hỏi, điềm đạm và không nhìn cô.

Thanh Hà giật mình trước câu hỏi "lo xa" của chị, nhưng tự nhiên khuôn mặt đỏ ửng, thoáng nghĩ đến cảnh sau này sẽ về chung nhà chợt có niềm hạnh phúc lâng lâng chạy dọc sống lưng, một sợi cỏ may nhẹ phớt qua điểm nhạy cảm nhất của trái tim, cô mím môi, xiết chặt tay chị thêm, Thanh Hằng của cô đã nghĩ đến chuyện sống cả đời cùng cô sao?

 

 

- Không cần quá lớn nhưng ấm cúng là được rồi chị, em thích vườn cây rộng một chút cho mát. - Dẫu đỏ mặt ngượng ngùng, cô vẫn thật lòng trả lời. Kể ra hai người yêu nhau, chuyện ước mơ về tương lai là cần thiết mà nhỉ? Đâu có gì quá đáng, nghĩ lại tuổi cô và Thanh Hằng có nhiều đứa bạn đã con cái đùm đề rồi đấy thôi.

- Ừ nhỉ? Vườn cây rộng một chút để sau này con còn có chỗ chạy chơi. - Chị ngẫm một chút rồi nói giọng đều đều nhẹ như hơi thở.

 

 

Cái gì? Nghĩ luôn đến chuyện có con rồi sao? Ừ thì cô sẽ thả hồn ước mơ với chị, đúng vậy, người ta yêu nhau thì vẫn thường chụm đầu ước chuyện tương lai cơ mà... Thanh Hà nghĩ vậy nên cô mặc lòng mình thoả thích hoà vào câu chuyện của chị. Thật lòng thì Thanh Hà không hề chán ghét cùng chị nói về những chuyện như vầy, ngược lại còn dâng sự xao xuyến bồi hồi, rồi thì vô cùng ấm áp hạnh phúc trông mong...

- Chị thích con trai hay con gái?. - Cô mỉm cười dung dăng tay chị, giữa buổi đêm gió hiu hiu dìu dịu đi cạnh người mình thương, thì thầm chuyện tương lai thì còn gì hơn thế nữa.

 

- Tốt nhất là cả trai lẫn gái. - Chị phì cười. - Em thích nhà có hồ bơi không?

 

- Không! - Cô đáp nhanh, gọn lỏn.

- Tại sao? - Chị chớp mắt, hơi bất ngờ, nhà thì ai chẳng thích có hồ bơi. - Em không biết bơi? - Chợt có ý nghĩ vụt qua làm chị ngờ ngợ.

- Ơ... em... - Cô ấp úng bặm môi cười trừ quay mặt đi chỗ khác.

- Hahaha...

- Không được cười đâu, rất nhiều người không biết bơi giống em mà. - Cô lườm chị, thẹn quá hoá giận.

- Vậy thôi có một hồ bơi nhỏ trong vườn đi cho đẹp, chị sẽ dạy cả con và em bơi.

 

- Hả? Không được, vậy em thành "bạn học" của con sao? - Cô chau chau đôi mày không chịu, đáng yêu vô cùng.

- Haha vậy dạy em bơi trước. Được chưa cô nương? - Chị không nhịn nổi, phải đứng khựng lại quay sang hôn nhanh má cô một cái, còn bonus thêm một lần ngắt cái mũi cao cao.

- Chị này... Ngoài đường đấy! - Cô xấu hổ giẫy nẫy lên.

Một buổi tối nhè nhẹ trôi qua, ở bên cô luôn làm chị thấy thoải mái như thế... Dù ngoài kia có bao nhiêu điều rắc rối đi nữa, thì cô mãi mãi là bến neo yên bình cho chị mỗi ngày, chỉ cần nhìn thấy cô một chút, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết.

Thanh Hằng đứng lại, theo đà Thanh Hà cũng bị bàn tay chị kéo khựng. Chưa kịp định thần cô đã bị hơi ấm quen thuộc cuốn chặt vào lòng. Thanh Hà đã quen, cô không chống cự, thậm chị bàn tay cô đưa lên vòng qua lưng chị ôm lại, thuận tay vuốt một cái.

- A! - Bất chợt Thanh Hằng kêu lên khẽ, sau đó lập tức cắn chặt răn lại, trong vòng tay chị cô cũng cảm nhận Thanh Hằng rùng mình đau đớn.

- Thanh Hằng, chị bị làm sao vậy? - Thanh Hà hốt hoảng lập tức đẩy chị ra, đưa mắt lo lắng nhìn biểu cảm nhăn nhó kia.

- À ừm... Chị đâu có sao.

- Nói đi, lưng chị bị gì hả? - Cô càng khẩn trương hơn, cô biết cái chạm của bàn tay mình qua lưng chị lúc nãy là nguyên nhân.

- À không đâu, chị bất cẩn bị té thôi, lưng đập vào cạnh tường nên đau... - Thanh Hằng cố giữ câu nói trơn tru nhưng lại không dám nhìn cô, còn tỏ ra gượng gạo, dĩ nhiên với một người không quen nói dối dù có cố cũng không tự nhiên.

- Trời ơi! Sao lại bất cẩn như vậy. - May mắn cho chị, cô đang lo lắng đến nỗi không nhận ra, loay hoay nhìn lưng chị nuốt khan, sốt ruột.

- Thanh Hằng, ra đây. - Chợt cô nắm tay chị kéo đi nhanh.

 

Thanh Hằng nhìn thái độ cương quyết của cô liền không dám cãi, chưa bao giờ chị thấy Thanh Hà cứng rắn như vậy.

- Chị mở cửa xe đi. - Ra là cô kéo chị đến xe. Thanh Hằng riu ríu làm theo.

Cô đẩy chị vào băng sau đóng cửa lại.

- Chị cởϊ áσ ra đi.

- Hả??? - Chị giật mình tròn mắt, lần đầu tiên em người yêu "làm chủ mọi tình hình", trời ơi không lẽ bạo vậy sao? Mặt chị méo mó.

- Cởϊ áσ ra nhanh đi, rồi nằm xuống. - Trong chiếc xe chật hẹp, Thanh Hà nói như ra lệnh. Cô hình như không còn là cô nữa thì phải.

 

Chị nuốt khan một cái, tuy hơi sợ và là lạ trước hành động kì cục này... Nhưng mà, có gì đó thoi thúc, thích thú... Được rồi, được rồi, dù gì chúng ta cũng yêu nhau thật lòng mà đúng khôn? Lại còn tha thiết mặn nồng như vậy, cho nên chuyện này cũng không phải gượng ép nha! Nghĩ vậy nên chị liền ngoan ngoãn, ngập ngừng cởi chiếc áo sơ mi, nằm ngửa ra băng ghế với đôi gò má đỏ bừng chờ đợi, dù gì người ta cũng lần đầu phô thân hình siêu mẫu trước mặt người khác nha... Đôi chân dài quá nên không thể duỗi thẳng, cũng không sao, chị chịu được =))))) (không được cũng ráng chịu)

- Không phải! Chị nằm sấp xuống. - Cô đỏ mặt ngượng ngùng quay đi khi trên người chị chỉ mặt mỗi cái bra, phần bụng phẳng lì chắc nịt, các múi cơ nổi lên rành rành vì tập gym lâu năm, đã vậy vòng một vun đầy lấp ló.

- Hả??? À thôi, không sao đâu em...- Chị tròn mắt, à thôi rồi, hiểu luôn, thì ra muốn coi vết thương chứ không phải chuyện tốt... Haizzz, bỉu môi một cái nhưng cô cứng rắn quá đành rồi ngoan ngoãn nằm sấp lại.

Thanh Hà lấy chiếc điện thoại bật đèn pin lên soi, cô không muốn chủ động như vầy, kì cục chết được. Nhưng so với sự lo lắng thì dĩ nhiên kém xa, vậy nên mới làm chuyện càn rỡ thế này, nếu không xem thử vết thương của chị chắc chắn tối nay không thể ngủ nổi rồi.

Thanh Hà bỏ qua sự xấu hổ, cô xăm soi kỹ càng, chợt ánh mắt dựng lại, nuốt khan một cái, lòng dâng mỗi xót xa, một vết bầm tím hiện lên ngay giữa cột sống, đỏ tươi và động máu bên trong trên diện rộng.

- Thanh Hằng à, sao lại bị nặng thế này??? - Thanh Hà gần như là hét lên.

- À à... Tại... Tại té đập trúng cái tay nắm cửa.

- Thật không? - Giọng Thanh Hà rưng rưng.

- Ừ! - Chị sợ cô khóc nên lồm cồm bò dậy.

Nhặt nhanh cái áo khoát hờ vào không kịp cài cúc, nâng tay cô lên hôn như biện pháp dỗ ngọt, tình hình này là sắp khóc mất, còn giương mắt nhìn mặt chị trân trân.

Haizzz ai đời người bị thương không khóc mà phải dỗ lại người kia...

- Thật mà, chị không đau lắm đâu. - Chị mỉm cười nhẹ, kéo cô ôm vào lòng.

  

  

- Không đau lắm mà em đυ.ng nhẹ vào đã kêu lên, từ đây về sau nhất định phải cẩn thận nghe chưa, em đau lòng lắm... - Cô nói bằng giọng xót xa nghẹn ngào.

 

 

- Ừ! Nhưng mà... Thanh Hà này!

 

 

- Dạ?

- Em lỡ thấy của người ta hết rồi bây giờ đền sao đây?

 

 

- Hả??? - Lúc này Thanh Hà mới giật mình, trời ơi, là cô lo lắng cho chị thôi mà cũng bắt đền sao? - Ơ... Em... Em... - Nghĩ đến cái cảnh bắt đền bất chợt sợ, nhưng mà trong giọng nói của Thanh Hằng không phải đòi hỏi, cũng không phải áp lực mà là rất ngô nghê bình thản.

- Thanh Hà... - Chị gọi thật tha thiết, rồi ôm lưng cô ngã dài ra băng ghế, bây giờ đang rất gọn gàng nằm trên người ta...

- Chị... - Cô ngượng ngùng ý thức được tình cảnh mình nằm dưới thân chị liền không dám nhìn thẳng.

Thanh Hằng mỉm cười, đưa tay kéo nhẹ mặt cô lên, mắt tìm vào trong mắt... Qua ánh đèn đường mờ mờ hắt vào từ bên ngoài, người yêu chị đẹp vô cùng, nét đẹp càng ma mị, huyễn hoặc lòng người hơn bình thường gấp bội, đôi gò má hanh cao trắng nõn nhiễm tầng sương đỏ càng làm cô quyến rũ hơn.

Nét môi Thanh Hằng cong lên vẽ một đường thật đẹp, mắt ánh sự dụ dỗ thao túng Thanh Hà và dường như cô không thoát nổi, khi chị dần dần cúi xuống cô cũng dần dần buông lỏng bản thân, cánh môi hé mở cho người ta tìm về, như một biện pháp câu dẫn hờ hững mà kín đáo.

Rất... rất nhẹ nhàng, chị mυ'ŧ máp cánh môi cô dìu dịu, có cần gì đâu gấp gáp, cô luôn luôn ở đó ngoan ngoãn chịu sự chăm sóc từ chị và là của riêng chị...

Một lúc, lưỡi ngập ngừng tìm lưỡi, chị quấn lấy cô đưa đẩy, ngọt ngào, ướŧ áŧ... Dù nụ hôn rất dịu dàng nhưng chẳng hiểu sao nhịp tim lẫn nhịp thở của cả hai dần dần hỗn loạn, thần trí của Thanh Hà cũng sớm bị chị làm cho kém minh mẫn... Ừ thì rất nhiều lần hôn nhau, nhưng chưa lần nào chị đè ngửa cô ra mà hôn như vầy, có một sự thích thú cộng hồi hộp len lõi vào lòng.

Lâu sau, Thanh Hằng lơi ra, ngẩng đầu từ từ rời khỏi môi cô, trống vắng xâm nhập làm Thanh Hà một giây hụt hẫng... Rồi thì, có gì đó lạ lẫm, dường như là... Cổ áo đang bị động đậy, Thanh Hà lập tức mở mắt liền nhìn thấy Thanh Hằng đang vươn mấy ngón tay thon dài trắng trẻo cởi chiếc cúc áo đầu tiên của mình...

- Chị... Đừng...

Thanh Hà hơi hoảng, đưa tay lên nắm lấy hai bàn tay của chị trên người mình, nhăn nhó nhìn chị định ngăn lại... Chợt cô bắt gặp Thanh Hằng đang nhìn mình bằng đôi mắt long lanh, chứa chan một tình yêu đậm đà trong đó. Một khắc vụt qua, cô đã nghĩ mình có thể cho chị tất cả mọi thứ... Và rồi bàn tay cô khẽ khàng buông xuống, xuôi theo dòng suy nghĩ.

Ngầm được vé thông hành, Thanh Hằng mỉm một nụ cười đặt lên má cô nụ hôn yêu chiều, bắt đầu công việc mà khiến cả hai mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, thời gian như dừng lại và không gian vô nghĩa...

Thanh Hằng chậm rãi và nâng niu từng chiếc cúc một... Trân trọng như nghi thức! Đến lúc chiếc cúc cuối cùng được bung ra, chị trầm trồ nhìn kiệt tác trước mặt và gần như không dám nhúc nhích vì sợ nó biến mất. Vòng một tròn đầy của cô phô bày trước mắt, hoàn mỹ, đẹp đẽ đến nỗi chị không dám rời đi một giây, chiếc bra gen màu đỏ có lẽ quá nhỏ để che hết nó...

Chị không thể ngăn mình cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn.. A! Mùi hương cơ thể của cô vương đầy ở đấy, nồng đậm, dễ chịu. Chị cố hít sâu vào lòng ngực, Thanh Hà thì dĩ nhiên nhắm chặt mắt không dám nhìn lấy một lần.

Qua một thời gian nữa, chiếc bra cũng bung ra luôn, Thanh Hà hơi giật mình, cảm giác trống vắng kinh hồn bao phủ cả cơ thể... Sau đó là run rẫy, sự run rẫy giống như có người khám phá được bí mật của riêng mình... Đây cũng là lần đầu tiên phô bày chỗ này trước mắt người khác, trong khi đó, người kia thậm chí còn đang chiêm ngưỡng nó ở cự li cực kì gần.

Không bao lâu... một bàn tay mon men chạm vào, lúc đầu Thanh Hà co rúc người, nửa muốn né tránh, nửa không dám.

- Thanh Hà, đừng căng thẳng quá! - Có giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc, mang theo sự dụ hoặc lướt đến tai Thanh Hà. Không hiểu sao lại làm cô nghe lời, thả lỏng người. Bàn tay từ từ bạo dạng hơn, xoa nắn, sờ soạn hết bên này qua bên kia...

- Ưʍ..m..m... - Thanh Hà giật nẩy, một tiếng nói thoát ra từ thanh quản mà bản thân cô không tự chủ được, cảm giác.... Không biết phải tả như thế nào khi mà... Thanh Hằng đang ngậm lấy đỉnh ngực hồng hào của cô.

Sao... Sao... Chị làm như vậy, cô sợ quá! Nhưng lại nằm im không dám nhúc nhích, bởi cả cơ thể đang bị một cảm giác kì lạ thao túng.

Cô không biết Thanh Hằng có cảm giác gì? Chỉ biết cơ thể mình rất rất rất nóng. Tiếng thở gấp gáp và hổn hển cô không mong muốn nhưng không khắc chế được, không gian trong xe tĩnh lặng nên cô cũng nghe rõ tiếng thở của Thanh Hằng, còn nặng nhọc hơn mình. À...chị không cài cút áo nên phần trên lồ lộ của cô chịu sự tiếp xúc với làn da thịt của chị, mát lạnh, đê mê và diệu vợi....

Thanh Hằng chậm rãi thưởng thức tựa một loại mỹ vị quý hiếm, chị thực không thể ngờ nó tuyệt đến vậy, Thanh Hà của chị thật tuyệt... Tất cả chỉ dành riêng cho chị!

Không biết trong bao lâu, cả hai nụ hoa điều bị chị chiếm hữu, thanh quản của cô cũng bị chị dẫn dắt, thậm chí đầu óc đã sớm mụ mị hết lên. Râm ran, nóng nực, co ro, đúng là cảm giác thật bức người khó chịu, cô trân người chịu trận...

 

Thanh Hằng luyến tiếc rời khỏi bầu ngực của cô khi đã khám phá đầy đủ nửa thân trên, mặt chị đỏ rần và trong mắt hằn nhiều tơ máu...

- Thanh Hà à, về thôi. - Chị trườn lên đặt vào môi cô một nụ hôn mãnh liệt mới đề nghị. Thật ra, chị thấy nơi đây thật chật hẹp, hơn nữa Thanh Hà của chị rất căng thẳng, dường như là chưa sẵn sàng... nên không sao, chị sẽ đợi.

Thời gian chị rời đi đủ lâu cho Thanh Hà điều hòa lại được cảm xúc khó tả vừa rồi. Trong câu nói của chị, cô cảm nhận được hết bao nhiêu phần kiềm chế... Tự nhiên thấy thương quá, chắc chắn muốn giữ cho cô. Đưa tay vuốt mặt chị một cái dỗ dành.

Một cỗ xúc động dâng lên, Thanh Hằng của cô thật tốt quá! Dù cô có tự hiến dâng đi nữa, chị cũng không bất chấp hết cảm xúc của cô mà chiếm đoạt.

- Ừ! - Mỉm cười.

Vậy là chỉ kết thúc ở đó, Thanh Hằng lái xe đưa cô về. Tự nghĩ có lẽ trên đời muốn tìm một người thứ hai như chị, chắc phải mấy kiếp.

********

 



 

Buổi sáng, nắng vừa lên Thanh Hà đã bò dậy, phụ giúp ba mẹ dọn hàng, cô dự định hôm nay sẽ đi tìm việc làm, ở nhà hoài cũng chán, với bằng cấp và trình độ của cô không khó để tìm một công việc tốt.

 

 

Không phải quá trễ nhưng chẳng còn sớm, cô ăn sáng cùng cả nhà rồi vào rửa bát, vừa xong xuôi chợt nghe trước nhà có tiếng xì xào. Cô nhanh chóng chùi tay, tò mò bước ra.

Thanh Hà bất ngờ muốn ngã ngửa, là ba mẹ Thanh Hằng đến, cô hoảng hồn ra tiếp.

- Hai bác... Đến đây... - Thanh Hà lấp bấp, linh cảm có việc chẳng lành, sau ba mẹ chị là rất nhiều vệ sĩ đi theo, vest đen kính đen, cả phái đoàn hùng hồn, còn có Phạm Hương hộ tống.

- Tôi đến tìm cô... - Ba chị nhìn thẳng Thanh Hà, còn mẹ dáo dác nhìn xung quanh căn nhà, thái độ của họ không một chút thiện ý. Ba mẹ và hai em của Thanh Hà lập tức chạy ra xem, thấy người ta đối với con mình như vậy ba mẹ cô dĩ nhiên khó chịu.

- Dạ... Có...có chuyện gì? - Thanh Hà run giọng, cố nói tròn câu.

- Được, vào thẳng vấn đề đi, Thanh Hằng đâu? Cô dùng cách nào để dụ dỗ con gái tôi? Và trả cổ phần lại cho Phạm Gia ngay.

- Nè, ăn nói đàng hoàng nha, đừng có xỉ xỉ vào mặt người ta. - Ba Thanh Hà tức giận khi ba chị chỉ thẳng mặt cô, nói giọng khó nghe.

- Thôi ba, để con. - Cô ngăn ba mình. - Dạ? Bác nói gì cháu không hiểu?

- Đừng có giả nai, Thanh Hằng không phải bỏ nhà đi theo cô sao? Hỗn láo với cả cha mẹ, còn chuyển 30% cổ phần của Phạm Gia cho cô. Đứa con này chưa bao giờ bất hiếu như thế, cô dạy dỗ nó thật hay đấy. - Mẹ chị lớn tiếng gay gắt.

- Ba mẹ... Từ từ đi, đây là nhà người ta, ai mà dụ dỗ được Ka, Ka không dụ người ta thì thôi... - Phạm Hương lên tiếng giãn hoà, có lẽ đây là lý do đi theo. Nhưng lập tức nhận được hai con mắt rực lửa liền im bặt. Khép nép lùi ra sau, lấy điện thoại bấm bấm gì đó.

 

...