Chỉ Yêu Mình Em [Hương Khuê] [Kiều Lan]

Chương 35

Chương 35: Yêu em thì phải tin em!
Louis lái xe đưa cô đến một nhà hàng sang trọng, ở đó các bàn được thấp nến bên trong lọ thuỷ tinh chứa nước và hoa lan lưng chừng, có tiếng dương cầm du dương nhẹ nhàng, có những người phục vụ ăn mặc theo phong cách hoàng gia quý tộc và có view vô cùng đẹp. Anh đã đặt sẵn một bàn tốt nhất.

- Sao đến tận nhà em vậy? - Cô mỉm cười hỏi anh khi cả hai đã gọi món xong.

- Anh nhắn tin điện thoại mãi không thấy em trả lời, nên lo lắng quá đành làm liều tới nhà em. - Anh vừa trả lời vừa chăm chú ngắm nhìn cô qua ánh nến, giờ phút này trông Thanh Hà còn lung linh hơn gấp ngàn lần, một loại nhan sắc ma mị bức người, khiến những kẻ si tình thậm chí hi sinh lăn xả bản thân, nằm phục dưới chân cho cô bước qua.

- Hôm qua em bận cả ngày, hôm nay anh không đi làm sao? - Cô vẫn nói chuyện với anh bình thường, vẫn vui vẻ như không.

Thật ra thì nếu là bạn bè thì việc anh đến nhà cô cũng chẳng mấy khó chịu, có thể trò chuyện thoải mái cùng anh, đi chơi đi ăn... Có điều cô xem anh dường như thân hơn những người bạn bình thường một chút, vì ấn tượng quá tốt. Ừ thì, bất quá giống như Quyên, Hiền, Trúc, Lan trong hội bạn thân cô ngày trước.

- Có, anh đi làm vừa về là qua em ngay. Thanh Hà...

- Dạ?

- Anh có chuyện này...- Vừa lúc đó phục vụ mang đồ ăn ra. - À thôi, ăn trước nha.

Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, rất nhẹ nhàng đầm ấm, dĩ nhiên đối với một người bạn bình thường thì chẳng có gì là ngượng ngập. Thanh Hà còn nhớ hôm đầu tiên đi ăn với Thanh Hằng, chẳng phải nhà hàng sang trọng, chỉ là ăn cá hấp ở một quán nhỏ trong con hẻm nhỏ... Cô nhớ rõ mình đã bồi hồi lúng túng đến mức nào, thậm chí còn khẩn trương đến nổi làm những trò mèo như con ngốc!

Thanh Hà bất chợt mỉm cười... Là loại cảm giác nghĩ đến kỷ niệm, nghĩ đến một người rồi vô thức cười.

- Em cười gì vậy? - Vô tình nụ cười của cô làm người ngồi đối diện ngơ ngẩn.

- À không! Không có gì.

Bữa nói rôm rả cũng nhanh chóng kết thúc.

- Thanh Hà à... Anh có chuyện muốn nói với em. - Louis ngồi ngay ngắn lại, đan hai bàn tay trước mặt nghiêm túc nhìn cô, sau khi phục vụ dọn dẹp xong, đặt hai ly nước ép lên bàn.

- Dạ... - Thanh Hà có ý lắng nghe, chợt điện thoại reo, là chị. - Xin lỗi, đợi em một chút. - Cô đứng dậy đi nhanh ra ngoài nghe máy.

Một lát Thanh Hà quay lại.

- Anh có chuyện gì hả?

Louis đưa tay phất một cái, quản lý nhà hàng nhanh chóng cho người đem lên một bó hoa hồng rất to, đỏ thắm. Anh nhận lấy rồi rút một chiếc hộp nhung trong túi áo ra, một khúc nhạc lãng mạng vang lên từ chiếc dương cầm ngay trung tâm sảnh, bất chợt Louis quỳ gối trước mặt cô.

- Thanh Hà, làm bạn gái anh nha! Biết là quá nhanh nhưng có lẽ anh đã yêu em ngay từ lần đầu nhìn thấy ở Phạm Gia. - Louis nói một cách chân thành.

Mọi thứ trong nhà hàng như ngưng động chỉ còn tiếng nhạc du dương, những vị khách ở các bàn quay lại nhìn hai người. Ai cũng ngưỡng mộ trước sự lãng mạn của Louis, có người cảm thán trước vẻ đẹp của Thanh Hà và vài cô gái ganh tỵ với cô.

- Ơ... À... Louis em em... Không được! - Thanh Hà hết hồn trước hành động đường đột này, cô lắp bắp từ chối.

- Thanh Hà, anh có gì không tốt sao, em nói đi, hãy cho anh một cơ hội anh nhất định sẽ làm tất cả vì em. - Giọng nói anh vô cùng tha thiết như van xin, mang vẻ si tình khẩn khoản.

- Louis à... Em... Em có người yêu rồi. - Thanh Hà hơi khó xử, cô không ngờ Louis yêu mình.

- Có sao? Anh không tin, hằng ngày đâu có ai bên cạnh em. - Anh vẫn quỳ dưới chân cô.

- Thật mà, Louis à... Em... Chỉ là dạo này người ấy hơi bận. - Thanh Hà bối rối không biết giải thích thế nào.

- Thanh Hà được rồi, nếu em chưa sẵn sàn anh sẽ đợi. - Anh đứng lên, giọng cương quyết nhưng buồn buồn.

- Louis à... Tim... Tim em chỉ có mỗi người đó thôi. - Cô nhỏ nhẹ nhất có thể, Thanh Hà muốn nâng niu trái tim anh hơn vì cô biết lúc nhạy cảm này nó rất dễ vỡ.

Cô dư biết cách từ chối thẳng thừng thế này sẽ làm người ta đau lòng, cô không muốn mất đi một tình bạn đang tốt đẹp, nhưng cô cần thẳng thắng với anh, đó cũng là cách cô yêu chị... Thành thật và duy nhất!

Anh ngồi lại ghế, không gian bây giờ ngượng ngập vô cùng. Những vị khách xung quanh tỏ ra tiếc nuối trước màn tỏ tình lãng mạn nhưng thất bại, họ cũng có chút buồn bã thay anh chăng? Thanh Hà lúc này không dám nhìn thẳng người trước mặt, vậy nên cô chẳng biết biểu hiện của Louis bây giờ thế nào, có thể đoán rằng hụt hẫng, tuyệt vọng, đau buồn... Cô hơi ái náy.

Chợt qua tấm kính, Thanh Hà thấy bóng dáng quen thuộc vươn người bước ra từ trong xe, bóng dáng cao thẳng đẹp rạng ngời, gương mặt lạnh lùng tiêu soái... Chị đẹp chất ngất trong một bộ manwear đỏ đen, chiếc đồng hồ Breguet kim cương trên tay làm đẳng cấp khác hẳn người bình thường, mái tóc suông mượt cột một nửa chải chuốt cẩn thận... Đôi chân dài miên man khoe ra một cách triệt để, sãi từng bước rộng vào trong giữa sự trầm trồ từ bao nhiêu con mắt mến mộ.

Chị thấy cô ngồi cùng Louis, có vẻ bước chân khoan thai hơi khựng lại, thế nhưng tích tắc liền bình thường, thần thái trên khuôn mặt chẳng chút nào thay đổi ngoài cái nhíu mày kín đáo.

Chị ung dung bước giữa những dãy bàn thưa tiến gần, ánh mắt chỉ hướng về một người... Giây phút ấy, tất cả mọi cảnh vật sang trọng của nhà hàng bị chị biến thành tấm background màu trắng, chỉ còn một hình ảnh một đại mỹ nhân khí chất bất phàm, ngạo nghễ bỏ mặc cả thiên hạ nhìn ngắm mình trân trân.

Thanh Hà ngẩn ngơ trông theo từng khắc, chị làm cô xuất hồn phách, thả trôi đi mất? Hèn gì lúc nãy gọi điện hỏi cô đang ở đâu chị đến đón...

Một lúc, khi người đó đứng cạnh bên, giọng nói trấm ấm vang lên, cô mới được kéo về thực tại.

- Đi chưa em?

- Dạ dạ...

- Chủ Tịch Phạm. - Louis hơi bất ngờ, đứng lên lịch sự đưa một bàn tay tay ra.

- Tổng giám đốc Nguyễn. - Chị khách sáo đưa tay bắt lại anh, tay còn lại đặt nhẹ lên lưng ghế cô đang ngồi.

- Chị đi gặp đối tác sao? - Anh dồn hết bao nỗi buồn nén xuống, xả giao với đối tác trước.

- À không! Tôi đón Thanh Hà... - Chị nhìn cô mỉm cười, trong lúc Thanh Hà còn ngơ ngác. - Cảm ơn tổng giám đốc đã đưa người yêu của tôi đi ăn tối giùm. Dạo này tôi bận quá! - Một câu nói nhẹ nhàng không kém phần ái nái, thâm tình, nhưng có điều nó làm anh tái mặt và Thanh Hà đỏ ửng.

Có cần phải đấm thẳng vào mặt người ta như vậy không? Mà còn là đấm một cú "nhu mì lịch sự". Đúng là chị người yêu của cô không những ngầm sân si, mà còn bá đạo khôn lường, bẩm sinh có khả năng làm người ta phụt máu trong một câu nói.

- Chị chị... - Anh không biết cảm giác trong lòng là thế nào, cục tức dâng lên sau câu nói rất ư nhẹ nhàng của chị khiến anh nghẹn họng.

- Louis, đây là người yêu của em. - Dẫu sao Thanh Hà cũng cần lên tiếng vào lúc này, thành thật với nhau là điều tốt, liền đứng lên. Thanh Hằng một tay đặt trên thành ghế rút lại đúc túi quần, ý chừng để Thanh Hà khoác tay mình, cô hiểu ý.

Louis nóng mặt, cuối cùng sau phút bối rối, anh nén hờn ghen nặn ra nụ cười nhạt nhẽo tệ hơn cả khóc.

- Chúng tôi đi trước. - Chị gật đầu chào rồi quay bước sánh đôi cùng cô đi ra cửa.

Ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh dần trở nên bình thường, dĩ nhiên đi tỏ tình với một cô gái đã có người yêu thì không tốt chút nào. Hơn nữa, người yêu của cô nhìn kiểu gì cũng chẳng thua kém anh một phân, ngược lại có phần vượt bật hơn nhiều.

Louis nắm chặt hai bàn tay nhìn bóng lưng hai người dần khuất khỏi, xe của họ khuất xa rồi vẫn đâu đó có ánh mắt hằn học trông theo.



******

- Chị... Lúc...lúc nãy Louis tỏ tình với em đấy. - Thanh Hà ngồi cạnh chị trong xe, người kia đang bình thản tập trung lái, giống như lúc nãy trong nhà hàng không có chuyện gì. Cô muốn cho chị ghen tức một chút, ghen tức đi để người ta còn biết chị quan tâm người ta cỡ nào, với lại để chứng minh mình có chút "đắc giá" chứ.

Nhưng... Câu nói rơi tõm vào không gian im lặng hơn cả phút đồng hồ, cho đến khi đèn đỏ xe dừng lại, Thanh Hằng chỉ điềm tĩnh quay sang nhìn cô, mắt ánh lên ý cười.

- Hẳn là mặt anh ta rất buồn cười khi bị từ chối nhỉ?! Chỉ tiếc chị đến trễ không được xem cảnh hay.

Ơ hay, sao lại không có phản ứng gì khi người yêu mình bị tỏ tình thế? Chị ấy bị mất dây thần kinh cảm xúc rồi. Thanh Hà phồng má rồi cắn môi như một biện pháp chữa  quê với chị.

- Đồ vô tâm.

Thanh Hằng chỉ tiếc đây là ngoài đường mà chị còn đang bận lái xe, nếu không cái môi cong cong chu chu đỏ mọng của cô chắn chắn bị cắn nát.

- Hahaha... - Chị phì cười lớn sảng khoái.

- Gì đây? - Thanh Hà càng cong môi hơn, mặt hất sang chị vẻ sất sượt. (Chà chà, từ từ leo lên đầu rồi nha nhóc).

Chị thôi cười, chỉ còn một nét môi cong thật nhẹ nhưng làm lún sâu điểm khuyết trên đôi gò má (gái lúm đặc trưng, hic hic tui mê). Không nhịn được nữa rồi, chồm sang hôn lên môi cô một cái, rồi một giọng nói ôn nhu vang vang, khẽ khàng trôi như mặt nước lặng lờ, như một sự hiển nhiên...

- Đồ ngốc! Yêu em thì phải tin em.

Chỉ bấy nhiêu, gương mặt Thanh Hà liền lắng xuống, rồi đỏ lên, sau đó là một đôi mắt long lanh nhìn chị, sắp ướt mi nữa rồi! Thanh Hằng này tại sao luôn làm người ta chợt xúc động, rung động, xao động rồi đến bất động như vấy chứ?!

Qua một thời gian thật lâu sau câu nói lắng đọng, không còn ai nói với ai.

Đúng nhỉ?! Yêu thì phải tin, vậy mà mấy ngày trước đây cô tạm mất niềm tin vào chị... Và giữa sự vô tâm, giữa trùng trùng công việc, chị vẫn giữ in nguyên niềm tin mãnh liệt vào cô, thế nên có lẽ chị đặt chuyện quan trọng lên trên trước để giải quyết, còn cô, hẳn là tin cô nên không đặt quá nhiều sự lo lắng.

Ừ thì... Cô hiểu rồi! Cô tự hứa, chắc chắn từ giờ phút này, cô yêu chị hơn, đặt hoàn toàn niềm tin vào chị, giao phó cả cuộc đời cho chị! Dẫu cho sao này bỗng có ngày chị thờ ơ cỡ nào đi nữa. Chỉ cần chị không nói chia tay, cô nhất định không thốt ra cái lời chia tay chết tiệt ấy thêm một lần nào trong đời.

*******