Chỉ Yêu Mình Em [Hương Khuê] [Kiều Lan]

Chương 37

Chương 37: Đi theo chị...
Thanh Hà ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, nghe mẹ chị nói cô chỉ hơi ngờ ngợ.

- Hai bác, con có lỗi gì thì cho con xin lỗi trước, có gì từ từ nói con xin nghe... - Thanh Hà lễ phép ôn nhu, nhưng thật sự là cô chẳng biết chuyện gì cả, Thanh Hằng không hề nói cho cô biết chị ấy làm gì, đi đâu. Và cô cũng ít xen vào chuyện của chị.

- Cô dụ dỗ con gái nhà tôi còn ở đó mà từ từ à? Xin lỗi là xong sao? - Ba chị gay gắt chỉ thẳng mặt cô.

- Nè... Ai dụ dỗ con gái nhà ông, con tôi là con gái nha. - Mẹ cô bức xúc xông ra, đám người chẳng biết là ai tự nhiên đứng chật kín hết sân nhà người ta, còn hùng hổ la mắng con gái mình, hàng xóm xung quanh thấy ồn ào bắt đầu đến xem càng lúc càng đông, vây kín phía ngoài.

- Nếu con mấy người là con trai thì không có gì để nói rồi. Chúng tôi là ba mẹ Thanh Hằng, con gái các người dụ dỗ con gái nhà tôi yêu đương nhăng nhích, còn chiếm 30% cổ phần Phạm Gia, dẫn con gái tôi trốn đi mất, còn dạy nó hỗn láo với cha mẹ, ờ mà công nhận ông bà biết dạy con ghê... - Ba cô tuôn một tràng dài, nói ra câu nào nghiến răng câu đó, ánh mắt nhìn Thanh Hà khinh miệt.

- Ba à... Hơi...hơi quá... - Phạm Hương lắp bắp đứng sau lưng ba, không dám lớn tiếng, nhưng mấy lời ông nói quả thật hơi quá đáng. Nói gì đâu nghe chướng tai, không đúng sự thật chút nào, cứ làm như Ka mong manh nhỏ bé lắm.

- Con im đi, Thanh Hằng bị nó thao túng dụ dỗ, giờ tới con cũng bênh vực hả, đi qua một bên. - Bị mẹ lớn tiếng mắng, Phạm Hương nuốt khan, bước ra đằng sau.

- Thanh Hà, chuyện này là sao? Con với Thanh Hằng... - Ba Thanh Hà hoảng hồn nhìn cô trân trân như cần xác định lại mấy lời ba chị nói, mặt đỏ gai.

- Dạ... Con... Con... - Mắt cô bắt đầu hoe đỏ.



- Thanh Hà, con nói đi? Có phải không? - Mẹ Thanh Hà cũng khẩn trương không kém, tình cảnh bây giờ cứ như cả hai bên đồng loạt quay lại dồn ép cô.

- Chứ gì nữa mà hỏi, chẳng lẽ ông bà không biết chuyện này sao? Vậy thì nghe đây, con gái ông bà dụ dỗ con gái chúng tôi. - Ba chị đanh thép.

- Cô đấy, khôn hồn thì buông tha cho con gái tôi, trả nó về, nếu không thì đừng trách chúng tôi vô tình. Con gái gì đâu không biết liêm sỉ, thấy Thanh Hằng giàu có tốt đẹp rồi quyến rũ nó, cần bao nhiêu tiền thì nói đi, coi như chúng tôi chuộc lại Thanh Hằng...

Thanh Hà phải nghe rất nhiều những lời cay nghiệt như vậy, lại thêm ánh mắt thất vọng từ hai đứa em và sự tò mò cực điểm của ba mẹ... Nếu có thể cô muốn đập đầu chết cho xong.

Đôi mắt ráo hoảnh bây giờ không thể kiềm nén thêm, cô không muốn khóc nhưng nước mắt ở đâu cứ tuôn ào ào, lăn dài trên gò má. Dây thần kinh càng lúc càng căng thẳng tột độ, có cảm tưởng nó dư sức đứt ngang bất cứ lúc nào...

Tai cô ù ù, rồi sau đó có thêm rất nhiều lời chỉ trích gay gắt từ phía ba mẹ chị, những câu hỏi đặt ra liên tục từ chính ba mẹ cô, tiếp theo là lời xì xầm từ bên ngoài cổng rào của bà con hàng xóm.

Phạm Hương loay hoay, quả thực muốn đứng ra bảo vệ cô gái này, trong cô ấy mong manh và đáng thương biết chừng nào... Nếu là Lan Khuê chắc chắn mình sẽ cực kì ức chế, nhưng rõ ràng trong tình huống này, lời mình nói chẳng chút trọng lượng nào, đành bất lực đứng nhìn, sốt ruột lóng ngóng ra ngoài.

Thanh Hà bây giờ nghe mọi thứ xung quanh loạn cả lên, cô không thể làm gì hơn ngoài im lặng đứng khóc.

Giây phút tưởng chừng như cô khuỵ ngã xuống đất, bất chợt có vòng tay ôm ngang eo, gắt gao xiết lấy cô ôm vào lòng. Hơi ấm và mùi hương quen thuộc bao phủ hết mọi giác quan, như kéo Thanh Hà dậy từ dưới vực sâu, là chị...

- Ba mẹ đến đây làm gì?





- Tìm con, mau về nhà. - Mọi người thấy chị chạy đến, lập tức ôm lấy cô liền giận dữ hơn, chỉ có Phạm Hương là khẽ thở phào.

Thanh Hà ngẩng lên, thấy Thanh Hằng đến cạnh hơi yên tâm một chút nhưng mặt cô vẫn còn nhoè nhoẹt lệ, cô chưa bao giờ ở trong tình cảnh như vậy, hoảng loạn, sợ sệt, bị bức ép, thậm chí bị xúc phạm.

Nhưng bây giờ, trong tay chị bao bọc rồi cô lại sợ cái khác, cô sợ chị chạy đến đây sẽ bị xỉ vả giống cô, sợ mọi người làm khó chị. Muốn thoát khỏi vòng tay Thanh Hằng nhưng chị ôm rất chặt, với lại chỉ như vầy cô mới thấy mình an toàn hẳn, nếu không cô chết mất... Vậy nên, để yên! Thôi thì, cô để mặc chị làm gì làm, để mặc mọi người định đoạt mình, cô chấp nhận hết.

- Con đã nói rồi, con chỉ về khi ba mẹ chấp nhận Thanh Hà. - Chị cứng rắn trả lời, không phải cao giọng hỗn hào, mà là nhỏ nhẹ nhưng lì lượm.

Bốppppp... Một bộp tay giáng xuống mặt chị, gương mặt trắng sứ đỏ lừ in năm ngón tay.

- Anh... Đừng đánh con, hôm trước lưng nó không biết thế nào rồi. - Mẹ chị chạy lại ngăn, dẫu sao lòng người mẹ cũng mềm hơn.

Hôm ba ném chén cơm vào lưng Thanh Hằng chẳng biết hôm nay thế nào, chỉ biết rất mạnh và chắc chắn là bị thương, vì chị cũng bỏ đi từ hôm đó nên mẹ không nắm được tình hình, lo lắng vô cùng. Từ bé đến lớn ông chưa đánh con bao giờ, nhất là Thanh Hằng, chị còn rất ít khi bị mắng.

- Thanh Hằng... - Thanh Hà hoảng hồn kêu lớn, cô định đẩy ra nhưng hai tay chị ghì rất chặt đầu cô vào lòng để che chắn.

- Thanh Hằng, cô... Cô... - Giờ đến lượt ba mẹ Thanh Hà, hai người lắp bắp, gương mặt hoảng loạn, chỉ thẳng vào chị đang ôm cô.

- Đúng vậy, con và Thanh Hà yêu nhau, chúng con là thật lòng. - Lời nói và dáng điệu của Thanh Hằng không nóng không lạnh, rất chân thực và muôn phần kiên định.

Thanh Hà nghe thấy hết, chỉ là cô yếu đuối đến nổi trốn biệt luôn trong lòng chị không dám chui ra, đôi vai nhỏ bé run rẫy từng hồi.

- Thanh Hà, quay qua trả lời mẹ, nhanh lên! - Mẹ cô mặc kệ lời chị, xem như không tồn tại, bà lớn tiếng gọi, chỉ muốn chính đứa con gái yêu quý khẳng định.

- Cô đừng có làm bộ, đúng vậy đó, ra đây trả lời đi, nói là cô dụ dỗ con tôi, chỉ cần hứa là sẽ tránh xa Thanh Hằng và trả cổ phần cho Phạm Gia chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện này, không làm khó mấy người nữa làm gì. - Mẹ chị nhẹ giọng một chút, bà tận tâm cũng không muốn quá căng thẳng để Thanh Hằng gay gắt với ba, bỏ nhà đi như mấy ngày qua.

- Mẹ à... Con đã nói rồi, không phải Thanh Hà dụ dỗ gì cả, cổ phần cũng là ông nội để lại, con có thể làm gì tuỳ ý, con chuyển cho Thanh Hà chính em ấy cũng không biết. Chúng con yêu nhau thật lòng, nếu không có Thanh Hà, con thà chết còn hơn... - Chị vẫn kiên nhẫn dịu dàng, lời nói mềm mỏng tựa hồ van xin nài nỉ mẹ chấp nhận. Từng lời từng chữ thốt ra thậm chí có thể nung chảy trái tim người ta, da diết như cơn gió mang theo nồng đậm nhu tình.

Chị muốn bảo vệ người con gái mình yêu, chị có thể làm mọi chuyện cho Thanh Hà, nhưng chị cũng không muốn mình hỗn hào lớn lối với cha mẹ, không muốn cả chị và Thanh Hà thành những đứa con bất hiếu.

Nhưng có vẻ như lòng dạ của những bậc phụ huynh bây giờ đã như sắt thép được để nguội, không chút cảm thương ngược lại còn thấy đứa con bé bỏng của mình bồng bột và si ngốc. Phải rồi, con cái dù trưởng thành, dù chững chạc, nhưng đối với ba mẹ chúng luôn luôn nhỏ bé dại khờ.

Thanh Hà nghe những lời nói vọng xuống tai, ở trong lòng ngực ấm áp của chị, cô chợt xúc động mạnh, cảm thấy mình nhất định phải có thêm một chút dũng khí, cô không thể nhu nhược để mặc chị của cô một mình chống chọi tất cả.

Từ buổi tối ngỡ mình mất chị vĩnh viễn, buổi tối khi chạy theo sau xe chị và cảm giác gần như là tuyệt vọng, cô hiểu rằng chỉ cần ở bên cạnh người này, cả thế giới với mình không quan trọng... Chỉ cần một người duy nhất này, thông qua người duy nhất này, cô có thể nhìn thấy cả thế giới đang chuyển động... Ừ! Nếu vậy thì người ấy đang ở đây, bên cạnh cô, tại sao cô phải sợ? Phải trốn? Phải khóc?...

Thanh Hà mím môi, nuốt một hơi thở, mắt cô dâng lên sự kiên định hiếm hoi, chui ra khỏi vòng tay chị, quay về phía ba mẹ đứng thẳng người:

- Con yêu Thanh Hằng thật lòng! - Hoàn thành xong câu nói một cách dõng dạc và trơn tru, Thanh Hà tự thấy đây là lần đầu tiên mình làm được một chuyện nên hồn nhất. Sau đó, giống như có thêm một chút ý chí, có thêm động lực, Thanh Hà hướng ba mẹ chị, đôi mày hơi gầm xuống thể hiện quyết tâm.

- Không ai dụ dỗ ai cả, chúng con yêu nhau!



Chỉ bấy nhiêu, không gian và thời gian đột ngột dừng lại, tất cả những cặp mắt hiện diện ở đó điều hướng về Thanh Hà, nửa bối rối, nửa không tin. Thất vọng có mà kinh ngạc cũng có. Mọi lời xì xào và tiếng nói tắt hẳn. Qua một thời gian không biết bao lâu...

- Thanh Hà, giỡn chơi hả con. - Ba cô xoáy sâu ánh mắt về phía con gái, ý chừng muốn nó khẳng định lại lần nữa như điều ông mong muốn.

- Thật sự là vậy, nếu không có Thanh Hằng, con thà chết còn hơn... - Cô lập lại ngôn từ của chị, giọng điệu của chị ban nãy, như một câu trả lời cho chị, một cách đáp trả chân thành nhất. Có như vậy, cô mới cảm thấy xứng đáng với tình yêu chị dành cho mình.

- Thanh Hà tốt lắm... - Chỉ mỉm cười, hai bàn tay đặt lên vai cô, xoay đối diện mình. Chị không nghĩ tiểu mỹ thụ của mình lại có đủ can đảm nói những lời như vậy trước mặt mọi người. Chỉ cần nhiêu đó thôi, chị tin bản thân có thể vượt qua tất cả.

Rồi thì, giống như mọi người xung quang không còn tồn tại, giống như thế giới này chỉ còn hai người, chị kéo cô vào lòng ôm chặt như bao lần vẫn thế. Xung quanh là không biết bao nhiêu cặp mắt đỏ lừ, tức giận, ngỡ ngàng... Mặc kệ hết! Chị xem bây giờ chỉ giống như khán giả đứng chứng kiến một tình yêu tuyệt vời vừa lên ngôi.

- Vậy thì mày đi theo nó luôn đi, nhà này không có đứa con như vậy. - Ba cô thật sự sốc, đã thế còn chứng kiến con gái mình ngoan ngoãn ở trong vòng tay đứa con gái kia... Ông gần như là hét lên, nhìn quanh mấy cặp mắt khinh miệt của hàng xóm bên ngoài đang săm soi, cảm thấy nhục nhã vô cùng, mẹ cô chỉ còn biết khóc.

- Thanh Hằng, ai sinh mày ra, nuôi mày lớn? mà bây giờ mày vì một đứa không ra gì đòi sống đòi chết như vậy hả? - Ba chị tức không kém ba cô, cũng gầm lên hệt như vậy.

- Vậy được, nếu không ai chấp nhận chúng con, vậy chúng con đi khỏi luôn là được rồi... - Trước bão tố mà Thanh Hằng vẫn tỉnh không, hành động này cùng câu nói "êm như ru" khiến mọi người muốn té xỉu.

Trong lúc chưa ai kịp nói gì, chị lại thực hiện một âu nói ôn nhu và âu yếm, chất giọng trầm ấm ngọt ngào...



- Thanh Hà, đi theo chị nha... Cả đời! - Nhẹ nhàng đem cô ra khỏi lòng mình, hỏi ý một cách chân thành.

Người con gái nhỏ của chị với đôi mắt ướt mem, ngước lên tìm trong mắt chị chút niềm tin... Có một tia nồng nàn... Cô bặm môi dưới, sau đó gật đầu... Rất nhẹ nhưng đầy quyết tâm, cô chắc mình sẽ không bao giờ hối hận...

Thanh Hằng nắm chặt tay Thanh Hà lách đi, sải những bước chân chắc chắn qua khỏi rừng người đang trố mắt nhìn cả hai... Cạnh đó là bốn cặp mắt đỏ lửa như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Điều lạ là chẳng một ai chạy theo ngăn cản hay kéo lại, chắc có lẽ họ quá bàng hoàng đến độ không thể tin...

... Và rồi, cô đã đi theo chị như thế... Chỉ một cái gật đầu, giao phó cả đời mình cho chị!

....