Vừa nãy, khi bước ra từ phía sau bình phong, Bùi Tiêu liền thấy Hỉ bá xoay người rời đi, hiển nhiên là không muốn ở lại lâu hơn nữa, giống như giọng điệu lúc ông đối thoại với y, cứ luôn nhàn nhạt, hiển nhiên không có ý định lôi kéo làm quen.
Vậy thì tại sao ông lại phải giải thích nhiều với y như vậy?
Y mơ hồ có cảm giác, Hi bá muốn nói cho mình biết, đây là bộ quần áo Thẩm Thông mặc khi còn nhỏ. Giờ hắn không thể mặc được nữa, cũng không cần nữa, cho nên y đừng có mượn cớ trả lại đồ như lần trước.
Đây là ý của Thẩm Thông sao?
Để y đỡ phải tìm cớ để hai người họ gặp lại nhau nữa.
Y cũng hy vọng là do bản thân nhạy cảm và suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi ngập ngừng đút tay vào túi, y vẫn chạm đến một xấp tiền Pháp dày cộp——
Lần này nhiều gấp ba lần lần đầu.
Số tiền này nếu đưa cho một gia đình bình thường thì cũng đủ mua gạo, mì trong cả một năm.
Người bên ngoài nói, Thẩm thất thiếu gia ra tay rộng rãi, quả thực không phải nói chơi.
Bùi Tiêu nhìn chằm chằm số tiền Pháp trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên, cười gượng.
Vì tiền có thể để trong túi nên cho dù không phải chỉ thị của Thẩm Thông thì chắc chắn hắn cũng biết chuyện này; Bùi Tiêu chỉ hối hận mình buổi trưa nay đã mơ màng nắm tay Thẩm Thông, đòi hắn tiền quần áo.
Thẩm Thông vẫn như trước, quá dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến y nhất thời choáng váng, trong lòng chợt hiện những suy nghĩ buồn cười này.
Số tiền này, đừng nói đến hai chiếc sườn xám bị rách, mà tiết kiệm chút có khi còn đủ mở hẳn một tiệm may sườn xám để bán rồi ấy chứ——
Cộng với áo dài cùng áo khoác lần này, Bùi Tiêu hiểu, lần này Thẩm Thông sẽ hoàn toàn cắt đứt với y và không bao giờ liên quan gì đến y nữa.
Không có nỗi đau thấu tim như tưởng tượng, cũng không có cảnh tủi thân, rơi nước mắt trong gương như phim truyền hình tình cảm. Ngay từ đầu y đã biết Thẩm Thông là ai, có thể nhận được chút dịu dàng của đối phương đã là hiếm thấy lắm rồi.
Con người ta vào những lúc yếu đuối thì sẽ hay ảo tưởng, nhưng giờ y đã tỉnh táo.
Bởi vì đều là người miền Bắc nên món ăn của Hỉ bá quả đúng là hợp khẩu vị. Y lặng lẽ ăn hết một bát hoành thánh, thậm chí còn húp hết nước dùng rồi lên xe Cadillac. Trước khi rời đi, y còn lịch sự cảm ơn Hỉ bá.
Cũng không quên cầm theo xấp tiền Pháp kia.
Chơi cùng một chiêu hai lần không chỉ khiến Thẩm Thông cảm thấy nhàm chán, mà bản thân y cũng thấy không thú vị.
Y không sợ Thần Thông sẽ thô bạo xâm nhập vào cơ thể mình như lúc trước, nhưng y sợ sự dịu dàng của đối phương sẽ như rắn độc chui vào trong lòng mình. Con rắn ấy sẽ không chịu ra ngoài, mà sẽ kiêu ngạo thè lưỡi, chế nhạo y là kẻ ngu ngốc và tham lam.
Lần này Thẩm Thông chơi đủ rồi, không muốn tiếp tục nữa.
Sau khi nhận tiền, y sẽ không để mình trở thành phiền phức trong mắt Thẩm Thông, để bọn họ có thể hoàn toàn chấm dứt.
Mưa tháng Chạp càng lúc càng lạnh lẽo. Sau hai cơn mưa, cuối cùng cũng đến lễ hội thời thượng nhất của giới trẻ Bến Thượng Hải——
Giáng sinh.
Đúng như Bùi Tiêu đoán, Thẩm Thông đã không xuất hiện nữa.
*
Trên chiếc Cadillac màu đen, Thẩm Thông vừa mới kết thúc buổi họp kéo dài cả một ngày, giờ đang cau mày nhìn chồng giấy mời chất đầy trên xe.
“Sao nhiều thế?” Hắn bực dọc hỏi, ném những tấm thiệp mời trong tay sang một bên, không buồn đọc từng cái một nữa.
“Thiếu gia, những thứ này là tôi đã sàng lọc rồi…” Vệ sĩ ngồi trên ghế phụ tỏ vẻ bối rối: “Đêm nay là đêm Giáng sinh, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới xem náo nhiệt. Những tấm thiệp này đều là gia đình trong sạch, địa điểm cũng an toàn. Thiếu gia có thể yên tâm, chỉ cần chọn một cái là được.”
Thẩm Thông nghe vậy, bực bội kéo mạnh cà vạt.
Hắn không bao giờ bàn chuyện kinh doanh trên bàn rượu, vì hắn sẽ không để rượu ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của mình, nhưng những buổi tiệc xã giao để duy trì mối quan hệ giữa các bên chắc chắn là không thể tránh khỏi. Thực hiển nhiên, những lời mời này chỉ là để tìm kiếm lý do để “bắt quàng làm họ” với nhà họ Thẩm.
Điều này đột nhiên khiến Thẩm Thông nhớ tới một người.
“Trong này có thiệp mời của nhà họ Khổng không?”
“Có.” Vệ sĩ đáp, rồi xoay người lục lọi đống thiệp mời ném dưới chân Thẩm Thông: “Tôi nhớ là do Khổng Lập Văn thiếu gia phái người đưa tới.”
Từ sau lần nổi giận đó, đã rất lâu Thẩm Thông không gặp Khổng Lập Văn.