Hào Môn Thế Gia Kim Ốc Tàng Kiều Mỹ Nhân Sườn Xám

Chương 30

Chuyện xảy ra đêm đó là do Khổng Lập Văn xui xẻo, đúng lúc gặp phải hắn bị Thẩm Khắc Sơn chọc tức; nhưng sở dĩ hắn nổi giận lớn với Khổng Lập Văn như vậy, kỳ thực chỉ là tương kế tựu kế mà thôi.

Lúc đầu, hắn chỉ định tìm một chỗ uống rượu nghỉ ngơi, cũng không có ý định phát tiết với ai cả. Vừa nếm thử Bùi Tiêu, hắn quả thực không hài lòng với sắp xếp của Khổng Lập Văn hôm đó, nhưng với tính cách của mình, hắn không muốn người khác phát hiện ra điều này thì thực dễ như trở bàn tay.

Sở dĩ hắn tức giận rồi trút hết lên Khổng Lập Văn, sau đó cố tình phớt lờ cậu ta, chính là vì tình huống hiện tại.

Sau đêm đó, Khổng Lập Văn sợ hãi đến mức không dám xuất hiện trong một thời gian dài, nhưng mảnh đất mà cậu ta chiếm được vẫn còn đó, tiền thì đã tiêu hết. Trời đã vào đông, sức khoẻ của Thẩm lão gia tử đã càng lúc càng tệ, cậu ta không thể chờ mãi được.

Khoảng hai tuần đã trôi qua, có lẽ cậu ta đã phải tìm kiếm tất cả các mối quan hệ mà bản thân có thể lôi kéo và những người có thể tìm kiếm sự giúp đỡ rồi. Bây giờ, cậu ta hẳn đã hiểu rất rõ, trừ nhà họ Thẩm thì không ai dám tiếp nhận mớ hỗn độn trong tay mình.

Việc cậu ta lại dám gửi thiệp mời cho Thẩm Thông chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Thấy việc sắp xếp gần như đã hoàn tất, Thẩm Thông biết đã đến lúc phải thu lưới.

Giờ ngồi cùng bàn với Khổng Lập Văn, giá cả ra sao đều do hắn quyết định.

Nhìn vệ sĩ vẫn đang bận rộn với một đống thiệp mời, hắn hỏi: “Anh còn nhớ địa chỉ trên thiệp mời không?”

“Tôi nhớ.” Vệ sĩ lập tức nói: “Ở trong phòng riêng trên tầng hai của Bách Nhạc Môn.”

Tầng một của Bách Nhạc Môn có sàn nhảy, sân khấu, quầy bar và một số ghế để khách thưởng thức biểu diễn, trong khi tầng hai lại có khá nhiều phòng riêng. Không chỉ có không gian rộng rãi mà còn được những tay đấm trên đường trông coi. Không gian cực kỳ riêng tư, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn đằng sau cánh cửa đóng kín.

Thực ra, Thẩm Thông vẫn luôn biết, thường xuyên có người uống ba tuần rượu rồi kéo vũ nữ lên tầng hai, làm gì thì chẳng cần nói cũng biết.

Nhưng hắn luôn ngại bên ngoài bẩn thỉu và chưa từng đến đó.

Rút kinh nghiệm lần trước, Khổng Lập Văn không dám đưa thêm “hoa hoét” gì nữa, dù sao trước khi rời đi, hắn đã để lại câu nói “thô tục không chịu nổi”. Hẳn là đến tận bây giờ, Khổng Lập Văn vẫn không biết hắn đang mắng ai.

Dựa vào xuất thân của Khổng Lập Văn, nếu cậu ta có đầu óc như thế thì hẳn kết cục đã không như thế này. Cuối cùng cậu ta cũng vẫn không thể cầu xin ông bà nội mình, đành phải gửi thiệp đến nhà họ Thẩm.

Đã thế còn cố tình chọn tầng hai, có lẽ vì muốn yên tĩnh. Xem ra tên này thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa. Cậu ta có chuyện muốn nói.

“Khỏi tìm nữa.” Thẩm Thông dựa vào đệm da sau lưng, chậm rãi nhắm mắt lại, ra lệnh: “Cứ qua đó đi.”

Quả nhiên, khi hắn đến Bách Nhạc Môn và lên tầng hai, Khổng Lập Văn đã sớm chờ hắn ở lối vào thang máy. Nhóm hồ bằng cẩu hữu cậu ta đều không đi cùng. Những người có mặt đều là những phú nhị đại có tham gia vào mảnh đất kia.

Khổng Lập Văn thậm chí còn mời thư ký thường xử lý văn bản bên cạnh Thẩm Thông. Nhìn thái độ này, cậu ta hẳn là ước gì tối nay mình có thể ký hợp đồng luôn.

Thẩm Thông tùy ý chào hỏi nhóm người, đối mặt với Khổng Lập Văn đang run rẩy, hắn vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra.

Được một nhóm người vây quanh, hắn chậm rãi đi về phía phòng riêng, nhưng mơ hồ nghe thấy âm thanh một cuộc cãi vã, thậm chí là xô xát phát ra từ tầng hai của Bách Nhạc Môn, nơi nổi tiếng với an ninh chặt chẽ.

Giống như Thẩm Thông, Bùi Tiêu chưa từng đến tầng hai của Bách Nhạc Môn, bởi vì y cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra trên lầu.

Quả thực, hầu như đêm nào y cũng tán tỉnh trên sàn nhảy ở tầng một, đi giữa một nhóm đàn ông, nói những lời ái muội kɧıêυ ҡɧí©ɧ để họ tiêu tiền.

Nhưng những thiếu gia vây quanh y đều là những người trong các gia tộc có danh tiếng, nên khi ở môi trường tương đối cởi mở, dù có điên cuồng đến đâu thì vẫn phải giữ thể diện cho gia tộc, không dám làm điều gì quá đáng.

Cho nên Bùi Tiêu mới dám không kiềm chế khuấy động du͙© vọиɠ của họ, bởi vì y biết mình có thể khống chế ham muốn ấy.