Thẩm Thông không ngờ Bùi Tiêu lại có thể gợi cảm và quyến rũ như vậy, quả là sức quyến rũ tự nhiên từ trong xương tủy.
Tay vẫn bị Bùi Tiêu nắm lại, hắn đành phải ngồi xuống mép giường, kiên nhẫn dỗ dành: “Tôi bảo Hỉ bá chuẩn bị đồ ăn và quần áo sạch, khi nào em tỉnh dậy thì tắm rửa rồi ăn chút đồ, tôi sẽ sắp xếp xe đưa em về.”
Dù trong lòng đang nghĩ gì thì hắn cũng vẫn luôn hành động lịch sự chu đáo như vậy; khi Bùi Tiêu mơ màng buông tay ra, hắn còn lặng lẽ nhét cánh tay đối phương vào chăn, còn nhân tiện dịch góc chăn rồi mới đứng dậy bước vào phòng tắm.
Tắm rửa đơn giản rồi thay một bộ vest chỉnh tề, trước khi rời đi, hắn còn cố ý kéo rèm trong phòng ngủ, thậm chí còn cúi đầu hôn lên lệ chí xinh đẹp trong giấc ngủ của Bùi Tiêu.
Như vậy là đủ hoàn hảo rồi.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, chút dịu dàng hiếm có đã hoàn toàn biến mất. Thẩm Thông dứt khoát xuống lầu, đơn giản ăn chút đồ rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
“Hỉ bá.” Vừa thay giày ở cửa, hắn vừa nhận lấy áo khoác từ tay Hỉ bá, thản nhiên hỏi: “Mọi việc đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong hết rồi.” Hỉ bá vừa giúp Thẩm Thông mặc áo khoác vừa nói: “Thiếu gia yên tâm.”
“Ừm.” Thẩm Thông gật đầu, “Đợi tôi đến công ty, xe sẽ lái về, bác đợi ông chủ Bùi chuẩn bị xong, sau đó bảo tài xế “đích thân” đưa cậu ấy về nhà.”
“Chuyện này……”
Hỉ bá nghe vậy, mọi động tác trên tay đều dừng lại.
Trước đây, dù có “vớ vẩn” thế nào đi nữa, Thẩm Thông cũng chưa bao giờ để người khác sử dụng xe riêng của mình, huống chi hắn biết rất rõ tài xế hiện tại là người của Thẩm Khắc Sơn.
Nhưng khi nói chuyện, hắn cố ý nhấn mạnh từ “đích thân”, dường như là cố ý muốn Thẩm Khắc Sơn biết.
“Thiếu gia…” Hỉ bá không khỏi khuyên nhủ: “Cậu thực sự muốn công khai gây sự với lão gia như vậy sao?”
Nghĩ tới một số ký ức trước đó, Thẩm Thông “thực sự muốn”.
Nếu Thẩm Khắc Sơn đã luôn thờ ơ, mặc cho con trai mình ăn chơi đàng điếm, thế thì cứ để ông ta xem con trai mình có thể còn khốn nạn đến mức nào.
“Chẳng phải ông ta thích con trai giống mình sao?” Thẩm Thông lạnh lùng nói: “Đức hạnh bây giờ của tôi chẳng phải giống hệt Thẩm Khắc Sơn lúc trẻ sao?”
“Nhưng… thiếu gia…” Sắc mặt Hỉ bá càng lúc càng khó coi, lại không biết nên nói từ đâu.
Ông đã nhìn Thẩm Thông lớn lên, cho dù là những năm tháng ở nước ngoài, Thẩm Thông cũng chưa bao giờ đưa cùng một người về nhà lần thứ hai.
Vốn ông còn tưởng Thẩm Thông đối với Bùi Tiêu có phần đặc biệt, nhưng không ngờ, dù đặc biệt như Bùi Tiêu cũng vẫn có thể bị Thẩm Thông lợi dụng, hơn nữa rất có thể chỉ để khiến Thẩm Khắc Sơn không vui mà thôi.
Có lẽ trong lòng Thẩm Thông sẽ luôn có một cán cân, mọi người và mọi thứ đều có thể đặt lên đó, tùy thời cân nhắc, tính toán.
“Cậu không sợ lão gia sẽ gây rắc rối cho ông chủ Bùi sao?” Hỉ bá lo lắng hỏi.
“Vì một lý do không đáng mà phải xử lý một ca “nữ” mà ông ta vô cùng khinh bỉ ư?” Thẩm Thông khinh thường nói: “Thẩm Khắc Sơn sĩ diện lắm, không như tôi đâu.”
“Đã ở Bến Thượng Hải nhiều năm như vậy rồi -” hắn vừa nói vừa tháo chiếc khăn quàng cổ treo trên móc áo khoác, trước khi quay người rời đi mới nói nốt: “Ông ta muốn thể diện.”
***
Thượng Hải đã vào đông, Bùi Tiêu nằm trên giường đến gần năm giờ, lúc này trời đã sắp tối.
Nhìn ánh sáng ngoài rèm dần dần mờ đi, Thẩm Thông vẫn chưa trở lại, y uể oải bò ra khỏi giường.
Trước khi vào phòng tắm, y còn cố ý kéo rèm ra. Quả nhiên, khi tắm xong đi ra, trên giường đã có sẵn một bộ quần áo sạch sẽ.
Thứ Hỉ bá đưa đến là một bộ áo dài, kiểu dáng rất bình thường, thậm chí có hơi lỗi thời, nhưng có thể thấy đó là quần áo của nam giới, nhưng dường như không phải của Thẩm Thông.
Bởi vì Thẩm Thông cao hơn Bùi Tiêu rất nhiều, bờ vai và lưng cũng rộng hơn, nhưng sau khi mặc vào, Bùi Tiêu lại phát hiện quần áo vừa vặn đến không ngờ.
“Cốc cốc cốc——”
Đang lúc y phân vân thì cửa bị gõ nhẹ.
“Mời vào.”
“Ông chủ Bùi.” Hỉ bá cúi đầu vào phòng, trên tay cầm một bát hoành thánh còn đang bốc khói “Thiếu gia rất ít khi ăn ở nhà. Trong nhà không có người nấu ăn, đồ ăn cũng không mấy khi chuẩn bị, cậu dùng tạm.”
“Xe đã đợi ở dưới lầu rồi, ông chủ Bùi muốn rời đi thì có thể gọi bất cứ lúc nào.”
Mặc dù trong lời nói không có cảm xúc rõ ràng, nhưng với tư cách là một người đã quen xã giao trong hộp đêm, đương nhiên Bùi Tiêu vẫn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế; y biết Hỉ bá đã ra lệnh tiễn khách, và dường như ông có hơi không vui.
“Làm phiền rồi.”
Y bước ra từ sau tấm bình phong, lễ phép cảm ơn, sau đó thấy Hỉ bá đặt bát xuống, xoay người đi về phía cửa, nhưng đột nhiên dừng lại.
“Khá vừa.” Hỉ bá nhìn Bùi Tiêu và nói: “Ít nhất mắt ông già này còn chưa mờ.”
“Những bộ quần áo này là đồ thiếu gia mặc khi còn là thiếu niên. Bé trai luôn lớn rất nhanh, quần áo may năm nay sang năm đã không mặc vừa nữa. Tôi thấy chất liệu tốt nên không muốn vứt đi, giờ vừa vặn lại vừa với ông chủ Bùi.”
Nói xong, ông xoay người mở cửa rời đi, để lại Bùi Tiêu đứng một mình trong phòng ngủ, ánh mắt hơi tối lại.