Nhưng y sớm nhận ra rằng mình đã nghĩ quá nhiều.
Hai mắt Thẩm Thông hơi nhắm lại, vẻ mặt thoải mái, hiển nhiên chỉ thuận miệng hỏi.
“Không đau nữa.” Bùi Tiêu chậm rãi quay lưng lại, nằm vào trong ngực Thẩm Thông, “Chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước rồi.”
Thẩm Thông vẫn nhắm mắt, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve vết sẹo, dùng giọng điệu tiếc nuối vừa phải, lại rất lịch sự: “Vì sao vậy?”
“Lúc còn nhỏ lười luyện tập nên bị sư phụ đánh.”
Giọng nói của Bùi Tiêu rất bình tĩnh, như thể chỉ đang nhớ lại vài chuyện không quan trọng trong quá khứ xa xăm; nhưng y vẫn không khỏi nghiêng đầu nhìn phản ứng của Thẩm Thông, rồi lại thất vọng khi thấy Thẩm Thông không có phản ứng gì cả.
“Lúc đó…” Thật lâu sau, y mới tiếp tục: “Em tưởng mình sẽ bị đánh chết.”
Thẩm Thông vỗ vỗ lưng Bùi Tiêu, dường như đang im lặng an ủi, rồi thuận miệng hỏi: “Sư phụ em cũng thường xuyên đánh em sao?”
Mỗi khi Thẩm Thông nói từ “cũng”, Bùi Tiêu luôn cảm thấy trong lời nói đó có gì đó khác.
Y không biết trả lời câu hỏi của Thẩm Thông như thế nào nữa, chỉ có thể mệt mỏi cười cười, nghịch ngợm hỏi lại: “Làm sao vậy –“
“Có phải khi nhỏ, vì quá nghịch ngợm nên Thất gia thường xuyên bị Thẩm lão gia đánh không?”
“Không.”
Giọng Thẩm Thông nghe vẫn bình tĩnh, nhưng nếu Bùi Tiêu quay đầu lại, sẽ thấy hắn đang nhíu chặt mày.
Trên thực tế, để có được tình yêu của mẹ, từ nhỏ hắn đã phải làm một cậu bé ngoan ngoãn, không nghịch ngợm. Tuy nhiên, Thẩm Khắc Sơn lại là người cổ hủ, bảo thủ trong suy nghĩ và rất coi trọng con nối dõi, đặc biệt là con trai, cho nên rất ít khi động thủ.
Thẩm Khắc Sơn vốn có mười mấy người vợ bé, nhưng khi rời khỏi Bắc Bình, ông ta chỉ dẫn theo những người đã sinh con trai.
Những di nương khác của Thẩm Thông không sinh con, hoặc chỉ sinh con gái, thì chỉ nhận được một khoản tiền rồi bị bỏ lại phương Bắc.
Đây cũng là lý do tại sao dù mẹ hắn không được ưu ái nhưng vẫn có thể sống an nhàn trong tòa nhà hai tầng kiểu Tây hiện nay trên đường Mã Tư Nam——
Vì cái bụng biết tranh đua.
Thẩm Thông thường tự hỏi, có phải nét bạc tình của hắn là thừa kế từ người cha khắc nghiệt không có tình cảm kia không.
Sau khi định cư ở Thượng Hải, Thẩm Khắc Sơn chẳng mấy khi đến căn nhà trên đường Mã Tư Nam. Thẩm Thông còn chẳng mấy khi gặp cha mình, nói gì tới việc bị đánh.
Nhưng điều này không có nghĩa là Thẩm Khắc Sơn sẽ không đánh mẹ hắn.
Chỉ có điều, hắn sẽ không nói những điều này với Bùi Tiêu, mà thực ra thì hắn sẽ không nói với bất kỳ ai cả.
“Vậy em có thể luyện được kỹ năng này cũng không dễ dàng.” Hắn xoa xoa vết sẹo trên lưng Bùi Tiêu, nhanh chóng đổi chủ đề: “Vất vả lắm mới xuất sư rồi lên sân khấu, sao em lại đổi nghề?”
“Haha——” Bùi Tiêu nghe vậy thì bật cười khúc khích, dường như lập tức trở lại với dáng vẻ quyến rũ trong Bách Nhạc Môn, y nói không chút giấu diếm: “Đương nhiên là…”
“Vì tiền rồi.”
“Ừm.”
Thẩm Thông im lặng nhướng mày, gật đầu.
Quả nhiên cũng giống như những gì Hỉ bá đã nói trước đó.
Câu trả lời này không hề khiến hắn không vui, thậm chí hắn còn khá hài lòng, chỉ cần liên quan đến tiền bạc là có thể tránh được rất nhiều rắc rối.
Có lẽ Bùi Tiêu đã thực sự mệt muốn chết rồi, nên sau đó y không nói gì nữa, và dường như đã sớm chìm vào giấc ngủ. Thẩm Thông cũng im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, mãi tới khi đồng hồ treo tường gõ vang, hắn mới từ từ mở mắt.
Tối qua hắn đã dặn Hỉ bá dời lịch làm việc buổi sáng lại, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể bỏ qua không xử lý những công việc đó.
Dù tin đồn về bản tính phong lưu của hắn không hề sai, nhưng trên thực tế, hắn là một người vô cùng kỷ luật và sẽ không bao giờ trì hoãn công việc của mình chỉ vì những thứ “phóng túng” này.
Giống như lần đầu tiên gặp Bùi Tiêu, dù có kinh ngạc đến đâu, hắn cũng đã quay người rời khỏi Bách Nhạc Môn không chút do dự.
Trước đây, dù có phải xã giao đến hai ba giờ sáng và say khướt, hắn cũng sẽ không trì hoãn công việc của sáng hôm sau. Về nước lâu như vậy rồi, hôm nay là lần đầu tiên hắn trì hoãn công việc.
Điều này khiến hắn nhớ đến một câu nói xưa——
Quả nhiên, ôn nhu hương chính là mộ anh hùng.
Vì Bùi Tiêu, hắn đã phá lệ một lần nữa, đây thực sự không phải dấu hiệu tốt đẹp gì.
“Thất gia…” Cánh tay dưới gáy mình bị rút đi, Bùi Tiêu ngơ ngác tỉnh lại, còn vô thức giơ tay đi tìm, ôm lấy cánh tay Thẩm Thông. “Ngài đi đâu vậy?”
“Công ty còn có việc phải xử lý.” Thẩm Thông xoay người kéo chăn lên đắp cho Bùi Tiêu, “Em có thể ngủ thêm một lát.”
“Quần áo rách hết rồi…” Bùi Tiêu ngái ngủ lẩm bẩm: “Thất gia… ngài phải đền đi…”
Khi người ta đang ngủ hoặc đang say, họ thường bộc lộ trạng thái chân thực nhất. Đôi môi đang ngái ngủ của Bùi Tiêu hơi hé mở, lông mày hơi cau lại, má ửng hồng, còn mang giọng mũi đặc trưng của cơn buồn ngủ, tựa như đang làm nũng.