Hành động tưởng chừng như ân cần này đã khiến thân thể Bùi Tiêu rời khỏi chỗ dựa trên bàn, chân y gần như khuỵu xuống, suýt thì té ngã, thế mới biết Thẩm Thông ác liệt đến mức nào.
Y quay lại trừng mắt nhìn Thẩm Thông, giả vờ tức giận.
Để trừng phạt sự “thiếu tập trung” nho nhỏ này, Thẩm Thông bế Bùi Tiêu, quay về phía cửa sổ kính sát đất.
“Ngài… không…”
Bùi Tiêu bất lực chống lên tấm kính trước mặt, định đẩy Thẩm Thông ra, dùng ánh mắt gần như cầu xin nhìn đối phương, nhưng tay y nhanh chóng bị kéo lại “không thương tiếc”.
“Yên tâm, người ngoài không nhìn thấy được bên trong cửa kính này đâu.” Thẩm Thông ác liệt tận hưởng cảm giác Bùi Tiêu chỉ có thể hoàn toàn dựa vào mình, nhưng giọng nói lại rất ôn hòa: “Lúc tôi ở nhà, cũng không có ai dám tới.”
Bùi Tiêu không biết tấm kính đã qua quá trình xử lý đặc biệt nào, cũng không biết liệu có ai đến hay không. Nhưng cho dù lời Thẩm Thông nói là thật thì ánh nắng chói chang trước mặt y cũng mang đến một loại cảm giác cấm kỵ khó tả.
Mọi chuyện nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát, mà khi đó, người duy nhất y có thể cầu cứu chính là Thẩm Thông phía sau.
“Em không thể…”
Y quay đầu, đáng thương nhìn Thẩm Thông, nhưng lại không biết bộ dạng hiện tại của mình sẽ chỉ khiến Thẩm Thông càng điên cuồng hơn.
Trong cơn giông bão, thân thể y đã sớm ướt đẫm mồ hôi, một sợi tóc trên thái dương lúng túng dính vào mắt;
“Chờ tôi…” Thẩm Thông nhẹ giọng nói: “Cùng nhau.”
“A…” Bùi Tiêu kêu lên, đôi mắt mở to vì kinh ngạc, “Không… thảm… không được…”
Thẩm Thông cười lắc đầu, hôn vào sau tai Bùi Tiêu, không nói gì mà chỉ tăng tốc.
Vào lúc sau cùng, hắn cũng buông tay ra, nhìn tấm thảm đắt tiền cuối cùng cũng bị dính bẩn, hắn dùng cả hai tay ôm lấy Bùi Tiêu đã mềm nhũn vào lòng, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu.”
Khi Thẩm Thông bế Bùi Tiêu trở lại giường, toàn thân y cứ như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
Trước đó, đám hồ bằng cẩu hữu kia luôn nói hắn không có trái tim, mà quả thực cũng rất khó để hắn cảm nhận được những cảm xúc như mềm lòng hay áy náy. Nhưng bây giờ, nhìn Bùi Tiêu mệt mỏi đến mức cuộn tròn trên giường, cứ nằm bất động, trong giây lát, hắn còn nghĩ có phải bản thân đã hơi quá đáng rồi không.
Hắn nằm xuống phía sau Bùi Tiêu, dựa vào giường, nhẹ nhàng giúp y cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, muốn đối phương có thể ngủ thoải mái hơn.
Bùi Tiêu vốn rõ ràng đang ngủ say, đột nhiên quay người lại, vùi mình vào vòng tay Thẩm Thông như muốn trốn tránh điều gì đó.
Điều này khiến Thẩm Thông chợt nhớ tới ánh mắt đầu tiên khi thấy Bùi Tiêu ở Bách Nhạc Môn đêm qua. Chiếc khăn choàng lông của đối phương vô tình tuột ra, lộ ra một nửa xương bướm xinh đẹp.
Mỹ nhân thực sự, từng tấc xương đều quyến rũ, đáng tiếc đêm qua ánh sáng quá mờ, vừa rồi lại quá điên cuồng nên hắn vẫn chưa có cơ hội thưởng thức xương bướm xinh đẹp của Bùi Tiêu.
Hắn nắm lấy vai Bùi Tiêu và xoay người y lại.
Lúc đầu, Bùi Tiêu còn vùng vẫy chút chút, có điều động tác của Thẩm Thông tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không cho phép từ chối, y đành phải đưa hai tay ra sau lưng, lén lút ôm lấy mình, như muốn ngăn chặn một thứ gì đó.
Thẩm Thông không nóng nảy cũng không nói gì, chỉ dùng bàn tay to lớn phủ lên mu bàn tay của Bùi Tiêu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Rất nhanh, Bùi Tiêu đã bỏ cuộc và buông lỏng tay.
Y tựa đầu vào cánh tay Thẩm Thông, hơi cúi vai, cuộn tròn trong vòng tay hắn, toàn thân bại lộ trước mặt đối phương.
Thẩm Thông đã dùng đầu ngón tay cảm nhận được từng tấc đường nét hoàn mỹ của cơ thể này, nhưng đây là lần đầu tiên sau mấy lần tình ái, hắn mới được tận mắt ngắm nghía trọn vẹn như vậy.
Tỷ lệ hoàn hảo, dáng người cân đối, thể mao mịn màng thưa thớt trời sinh cùng làn da trắng nõn, trông Bùi Tiêu như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc hoàn hảo.
Và thứ mà y vừa cố gắng hết sức để che đậy chính là khuyết điểm duy nhất trên khối ngọc xinh đẹp này ——
Một vết sẹo nằm ngay dưới bả vai trái.
Cảm nhận được ngón tay Thẩm Thông nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo, Bùi Tiêu càng cuộn tròn người, nép vào ngực đối phương, toàn thân run rẩy.
Ngọc còn có vết, nhưng tì vết cũng không thể che lấp được vẻ đẹp kia.
Thẩm Thông cúi người hôn lên vết sẹo của Bùi Tiêu, sau đó nằm xuống, ôm thân thể đang run rẩy vào lòng.
“Có đau không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Trong khoảnh khắc, Bùi Tiêu dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp.
Y quay lại nhìn Thẩm Thông, kích động đến mức rưng rưng nước mắt.