Hào Môn Thế Gia Kim Ốc Tàng Kiều Mỹ Nhân Sườn Xám

Chương 25

Ngoài Hỉ bá chăm lo cho cuộc sống của mình, Thẩm Thông đã quen với việc sống một mình trong nhiều năm.

Cho nên khi mở mắt ra mà bên cạnh không có ai, hắn cũng chẳng nhận thấy điều gì kỳ lạ, ngược lại còn có phần ngạc nhiên khi thấy kim giờ trên tường đã điểm mười giờ.

Hắn không có thói quen ngủ nướng, cũng không nhớ đã bao lâu mình mới ngủ được đến giờ này, may mà tối qua hắn đã dặn Hỉ bá dời toàn bộ công việc sáng nay sang một ngày khác.

Nghĩ đến đây, hắn mới nhớ lại lý do bản thân trì hoãn công việc.

Bùi Tiêu đâu?

Đã đi rồi sao?

Lúc này, một tia sáng nhàn nhạt từ hướng cửa sổ chiếu vào.

Thẩm Thông nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy Bùi Tiêu đang đứng trước cửa sổ kính sát đất.

Trong không khí có mùi ẩm ướt, cửa phòng tắm cũng mở, chắc Bùi Tiêu vừa mới tắm xong.

Dù sao chiếc sườn xám đã bị rách cũng không thể mặc được nữa. Y đang mặc chiếc áo sơ mi mà Thẩm Thông mặc hôm qua.

Bùi Tiêu gầy hơn Thẩm Thông và thấp hơn Thẩm Thông nửa cái đầu. Dáng người y nhỏ nhắn, vai lưng cũng nhỏ hơn nhiều, nên chiếc áo sơ mi mà Thẩm Thông mặc vừa vặn giờ đang buông thõng trên người y, vừa vặn có thể che mông cùng cổ.

Vì trong nhà có lò sưởi nên các cửa sổ sát đất đều sẽ chừa một khe nhỏ để thông gió. Một cơn gió thổi qua, vén tấm rèm thêu trên khung cửa sổ lên, nắng trưa ùa vào, khiến toàn thân Bùi Tiêu như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng ấm áp.

Trong ánh nắng ấm áp và làn gió dễ chịu, y duỗi hai tay lên trên đầu, chân trần đứng dậy, uể oải duỗi người.

Nhón chân kéo căng cơ thể. Bắp chân y vừa thon vừa thẳng, đùi rắn chắc và cân đối. Đôi chân thon dài xinh đẹp, rất ít thể mao, như được bao bọc trong một mảnh sa tanh tinh xảo đắt tiền.

Y giơ tay, khiến chiếc áo sơ mi rộng thùng thình bị xốc lên theo. Khung cảnh dưới lớp áo ẩn ẩn hiện ra, khó mà nói được là thanh thuần hay phóng đãng.

Sau khi cởi bỏ bộ sườn xám quyến rũ và lớp trang điểm tỉ mỉ, mái tóc ngắn mềm mại của Bùi Tiêu hơi xoăn, với những giọt nước chưa khô còn vương ở đuôi tóc, uể oải ghé trên đầu.

Khi y di chuyển, một vài giọt nước trong suốt rơi xuống chiếc áo sơ mi trắng kia, khiến chút da thịt mơ hồ lộ ra sau lớp vật liệu may mặc dính ướt, làm người ta cảm thấy như có thể nhìn thấy thứ gì đó, rồi lại chẳng bao giờ thấy được.

Thẩm Thông mím môi, tay hắn theo thói quen sờ hộp thuốc lá ở đầu giường, nhưng điếu thuốc đã kẹp giữa ngón tay mà hắn vẫn chậm chạp không châm lửa.

Cảnh tượng này quá đẹp, giống như một bức tranh sơn dầu tinh xảo do thượng đế chấp bút, khiến hắn không nỡ quấy rầy.

Nhưng luôn có một số ham muốn không thể kiểm soát được.

Thẩm Thông vén chăn đứng dậy, lặng lẽ đi đến phía sau Bùi Tiêu, nhẹ nhàng ôm người vào lòng.

Bùi Tiêu không biết Thẩm Thông đã tỉnh dậy từ lúc nào, đột nhiên bị ôm từ phía sau khiến y vô thức căng vai, nhưng rất nhanh lại thả lỏng, nghiêng đầu ngả vào ngực Thẩm Thông. Y ngẩng mặt lên, ngoan ngoãn cọ cọ trán vào cổ Thẩm Thông.

“Thất gia, chào buổi sáng.”

Dù để mặt mộc thì ngũ quan Bùi Tiêu vẫn thanh tú tinh xảo, môi hồng răng trắng, nhưng so với chú bướm quyến rũ trong hộp đêm, Bùi Tiêu trước mặt hắn giờ trông giống một thiếu niên mười sáu mười bảy, trắng trẻo và thanh tú.

Hồ ly gợi cảm và quyến rũ trong hộp đêm giờ lại như một chú thỏ trắng ngây thơ không rành thế sự.

Đây là một Bùi Tiêu khác mà Thẩm Thông chưa từng thấy trước đây.

Nhưng Thẩm Thông vẫn nhớ rõ, trong phong thư kia của Khổng Lập Văn nói Bùi Tiêu đã hai mươi ba tuổi, hai tháng nữa hết năm là sẽ bước sang tuổi hai mươi tư.

“Chào buổi sáng.” Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Bùi Tiêu.

Thời gian và môi trường hỗn tạp không hề để lại dấu vết phong trần trên người Bùi Tiêu, nhưng dáng vẻ phong tình vạn chủng của y dường như là bẩm sinh, đã khắc sâu vào xương cốt.

Dù trông có vẻ ngây thơ đến thế nào, khi cơ thể Thẩm Thông rơi vào trạng thái mà đàn ông không thể tránh khỏi mỗi sáng, còn cố ý vô tình dụi vào lưng Bùi Tiêu. Y rêи ɾỉ mấy tiếng rồi quay người lại, thả mình vào vòng tay Thẩm Thông, khiến cả căn phòng lập tức bùng cháy lửa tình.

Tình ái xong, đương nhiên Thẩm Thông sẽ không buông tha một Bùi Tiêu khác lạ như thế.

Hắn xoay người Bùi Tiêu lại, để lưng đối phương quay về phía mình, rồi đẩy y xuống bàn cạnh cửa sổ sát đất.

“Ưm–“

Hừ nhẹ một tiếng, một tay hắn vòng qua chiếc eo thon của Bùi Tiêu, tay kia nhấc vạt áo lên.

Thẩm Thông chậm rãi cúi người.

Hộp đựng bút trên bàn lắc lư phát ra âm thanh “cạch cạch” nhẹ nhàng, âm thanh này dần dần bị tiếng của Bùi Tiêu che lấp.

Vì phối hợp với Thẩm Thông, y cố kiễng mũi chân lên.

Chân trần đứng trên tấm thảm Ba Tư đắt tiền, y cảm thấy một cảm giác mơ hồ, ngứa ngáy và tê dại, khiến bắp chân không khỏi run lên.

Cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Thẩm Thông vội vàng bế y lên.