Đầu ngón tay cái của hắn xoa xoa môi dưới Bùi Tiêu, cho đến khi làm hỏng lớp trang điểm xinh đẹp của y.
Thẩm Thông rất tò mò, không biết son môi sẽ có mùi vị như thế nào.
Hắn chưa bao giờ hôn Bùi Tiêu, hay nói chính xác hơn là hắn chưa bao giờ hôn ai cả.
Lên giường chỉ đơn giản là nhu cầu sinh lý, nhưng nụ hôn lại giống như một sự kết nối cảm xúc hơn, vì vậy——
Hắn không biết son môi có vị như thế nào.
Khoảng cách ngày càng gần, ngày càng gần.
Bùi Tiêu ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, tiến về phía trước. Y cảm thấy má mình nóng bừng, nhưng không biết là do rượu hay do lửa than trong lò sưởi, hay do Thẩm Thông.
Những đầu ngón tay có độ nhám vừa phải, và chúng dường như đang cọ xát, không chỉ môi dưới, mà còn trên từng chút trên thân thể y.
Nhưng Thẩm Thông, với tư cách là “người khởi xướng”, vẫn bình tĩnh ngồi, như thể thật sự đã say. Hắn không muốn làm gì cả, tất cả sự chú ý đều chỉ tập trung vào vết son mà hắn đã cọ nhoè đi kia.
Nhưng Bùi Tiêu không thể chịu đựng được nữa.
Y không biết đêm nay sẽ kéo dài bao lâu, y chỉ biết trong phòng quá nóng.
Tháo cặp kính gọng vàng vướng víu của Thẩm Thông ra, y hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, rồi ngẩng đầu hôn hắn.
Một giây tiếp theo, Thẩm Thông xoay người đè y xuống sofa.
“Ông chủ Bùi——”
Thẩm Thông đặt một tay lên người Bùi Tiêu, tay còn lại rảnh rỗi, chậm rãi cởi khăn choàng lông của đối phương, nhẹ nhàng xoa xoa bờ vai lộ ra ngoài, để lại dấu son trước đó.
“Nóng ư?”
Bùi Tiêu thở hổn hển, trong đôi mắt mờ mịt thậm chí còn có vẻ cầu xin, gian nan gật đầu.
Vì vậy, Thẩm Thông liền chu đáo cởi khăn choàng cho y.
Bùi Tiêu duỗi tay ra theo động tác của Thẩm Thông. Sau khi chiếc khăn choàng bị ném sang một bên, y vẫn đang chuẩn bị vòng tay qua cổ Thẩm Thông, nhưng đối phương đột nhiên đứng thẳng dậy.
Thẩm Thông đứng trên cao, ngắm nhìn Bùi Tiêu hai má ửng hồng, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc đang nằm trên sofa, như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật ưng ý. Sau đó, hắn hơi nghiêng người, giơ tay hạ đĩa kim trên máy hát bên cạnh xuống.
Trong điệu valse tao nhã, hắn quay người lại và đứng nghiêm, chỉnh lại cà vạt và vuốt thẳng phần trước áo vest, sau đó nghiêng người về phía trước như một quý ông, đưa tay trái ra sau lưng và đưa tay phải về phía Bùi Tiêu ——
“May I?”
Trong các hộp đêm luôn có rất nhiều những người trẻ tuổi theo đuổi trào lưu mới, đương nhiên Bùi Tiêu cũng đã từng thấy khiêu vũ. Tuy nhiên, hình thức khiêu vũ này quá dễ bị lợi dụng nên trước đây, y chưa bao giờ dám thử.
Y không biết Thẩm Thông muốn làm gì, nhưng trong lòng y, từ lâu đã coi mỗi lần tiếp xúc với Thẩm Thông đều là lần cuối cùng, cho nên cho dù hắn yêu cầu có kỳ lạ đến đâu, y cũng sẵn sàng phối hợp.
Học theo dáng vẻ nên có, y ngồi thẳng dậy, vuốt thẳng tóc và váy, mỉm cười gật đầu rồi đưa tay cho Thẩm Thông.
Một công tử nhà giàu từng đi du học lại suốt ngày lang thang chốn phong nguyệt như Thẩm Thông, đương nhiên cũng sẽ là một tay kỳ cựu trên sàn nhảy. Dưới sự dẫn dắt của hắn và nền tảng kỹ năng của một kẻ xuất thân Lê viên, nên dù chưa từng tiếp xúc, nhưng Bùi Tiêu cũng không quá khó khăn.
Trong tiếng nhạc của máy hát, động tác của Bùi Tiêu phóng khoáng hơn nhiều. Hơn nữa, dường như y biết rất rõ sức hấp dẫn của chính mình, nên mỗi khi quay lại nhìn nhau, y luôn có thể để lại một bóng dáng hoặc ánh mắt hoàn hảo cho Thẩm Thông.
Lại lần nữa kéo người vào trong ngực, Thẩm Thông nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Tiêu. Ngón tay chạm vào làn da trần trên lưng đối phương, nhưng xúc cảm mềm mại quen thuộc lại không khiến hắn lộ ra chút tham lam nào, một vài lời trêu chọc tinh tế cũng rất kiềm chế, không có bất kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ hạ lưu nào cả.
Rất nhanh, hắn đã buông tay ra và dìu Bùi Tiêu vào một vòng quay tuyệt đẹp.
Hai người phối hợp rất ăn ý, nhưng phòng ngủ của Thẩm Thông dù có rộng rãi đến mấy thì cũng không phải sàn nhảy. Khi quay người lại, thân thể Bùi Tiêu đã sát mép giường, chân không khỏi lảo đảo.
Thẩm Thông bình tĩnh tóm lấy người, nhưng khi nhìn vẻ giật mình hiếm thấy trên mặt Bùi Tiêu, hắn lập tức thả lỏng người, để Bùi Tiêu ngã về phía sau.
Trong hoảng hốt, Bùi Tiêu vô thức đưa tay ra ôm cổ Thẩm Thông, nhưng Thẩm Thông cũng không dùng chút sức lực nào, cứ như vậy ngã xuống chiếc giường lớn ấm áp phía sau.
Chiếc giường được trải đệm mềm mại, Bùi Tiêu không hề đau khi ngã xuống, nhưng sự thay đổi đột ngột vẫn khiến y choáng váng, chỉ có thể ôm chặt Thẩm Thông, hơi thở vẫn rối loạn.
Còn Thẩm Thông thì chống tay trước người y, ngắm nghía hết thảy.
Tất nhiên, hắn thích một Bùi Tiêu quyến rũ trong hộp đêm, có thể thoải mái như một chú mèo khéo léo hay một chú hồ ly xảo quyệt, luôn có thể lơ đãng điên đảo chúng sinh; nhưng đôi khi, hắn cũng muốn thấy một Bùi Tiêu hoàn toàn khác với dáng vẻ vẫn thường thấy trong mắt kẻ khác ——
Giống như bây giờ, Bùi Tiêu chỉ có thể ôm chặt hắn trong sợ hãi, một Bùi Tiêu hoa dung thất sắc, không hề thong dong, toàn tâm ỷ lại hắn.
Một tay hắn cởi cúc cổ áo sườn xám của Bùi Tiêu, giống như hắn đã nghĩ trước đó, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Khi cặp xương quai xanh xinh đẹp lộ ra trọn vẹn trước mắt, hắn cũng không vội mà từ từ cúi xuống, dùng chóp mũi cảm nhận nhiệt độ và hương thơm của mỹ nhân.
“Ưm–“
Một tiếng rêи ɾỉ khó nhịn vang lên. Lần này, người không thể chờ đợi được chính là Bùi Tiêu.
Đầu ngón tay xuyên qua mái tóc ngắn sau gáy Thẩm Thông, ấn người vào hõm cổ mình, giọng nói không chút nào che giấu sự khao khát trong thân thể, y khẽ gọi bên tai Thẩm Thông: “Thất gia—— “
Một tiếng “roẹt” vang lên, lại là một tiếng xé vải lanh lảnh.
Thẩm Thông bất đắc dĩ lắc đầu.
Đã nói lần này sẽ dịu dàng, nhưng hắn vẫn không nhịn được xé cổ áo sườn xám của Bùi Tiêu.
Hắn thật sự không hiểu sao trên đời này lại có một người đàn ông “làm dáng” như vậy, giỏi tán tỉnh đến vậy.
“Đừng sợ.” Một tay hắn ôm lấy thân thể đang run rẩy của Bùi Tiêu, nhẹ nhàng an ủi: “Lần này tôi sẽ không làm em đau nữa.”
Vừa dịu dàng trấn an, bàn tay còn lại vừa lặng lẽ luồn vào khe sườn xám, kiên nhẫn mở nơi đang căng cứng của Bùi Tiêu.
“Ngoan–“
Thẩm Thông cắn vào tai Bùi Tiêu, dỗ dành y, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn, tràn đầy vẻ từ tính đầy thu hút của một người đàn ông, nhưng lại tỉ mỉ, trìu mến như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Thả lỏng chút.”