“Thất gia!”
Ngay lúc chiếc dây buộc tất tội nghiệp sắp bị xé ra, cuối cùng Bùi Tiêu cũng không nhịn được mà giữ lấy bàn tay tinh quái của Thẩm Thông.
Y biết mình đang đùa với lửa, nhưng không ngờ Thẩm Thông lại dám chơi điên cuồng như vậy.
“Bên ngoài…” Y cố gắng đè nén nhịp tim kịch liệt của mình, run rẩy nói: “Bên ngoài còn có người…”
Một lúc sau, cuối cùng Thẩm Thông cũng buông lỏng tay ra.
Hắn là một người rất kén chọn và sợ bẩn, làm sao có thể làm những việc khiến người ta vô cùng hưởng thụ trong một nơi tối tăm, chật chội và thậm chí không quá sạch sẽ như vậy?
Nhưng Bùi Tiêu đã thích chơi thì hắn sẽ “chơi cùng” y một lúc.
Bàn tay to lớn ấm áp của hắn vuốt ve làn da mịn màng không bị tất che phủ, hài lòng khi thấy Bùi Tiêu run rẩy trong lòng bàn tay mình.
“Ông chủ Bùi đã trách tôi không giữ lời…” Hắn cúi xuống cắn vào chóp tai Bùi Tiêu, khàn giọng nói: “Vậy tối nay Thẩm mỗ sẽ đền ly rượu đó, được không?”
Hơi ấm quen thuộc phả vào bên tai, Bùi Tiêu có thể cảm nhận bản thân đã đổ mồ hôi rồi.
Căn phòng nhỏ tối tăm này không thông gió, Thẩm Thông lại ôm chặt y, khiến y nóng đến khó thở, chỉ có thể ngẩng đầu lên, thở hổn hển giống như một con cá mắc cạn.
Khung cảnh gần như ngột ngạt này khiến y mê mẩn, cũng khiến y sợ hãi.
“Thất gia nói đùa.” Y mệt mỏi nhắm mắt lại, khó khăn nói: “Không ai có thể ở cạnh Thất gia đến đêm thứ hai. Bùi Tiêu biết quy củ, sẽ không tự chuốc lấy phiền toái hoặc gây phiền toái cho Thất gia ngài đâu.”
“Vậy vừa rồi…” Chân Thẩm Thông giữa hai chân Bùi Tiêu càng đẩy lên trên, “Ai cọ vào chân tôi dưới gầm bàn hả.”
Gót giày nhọn lạnh lẽo của đôi giày cao gót vén gấu quần âu của hắn lên, lặng lẽ trượt vào, cọ cọ vào vùng da bên trong bắp chân hắn——
Tới giờ Thẩm Thông vẫn còn nhớ cảm giác đó.
“Ưm–“
Nghe được tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của Bùi Tiêu, Thẩm Thông hài lòng thu chân lại, còn không quên ân cần giúp Bùi Tiêu kéo gấu váy, che phần đùi lộ ra ngoài lại.
Bàn tay vốn gây rối trước đó cuối cùng cũng rút ra, vuốt ve lên trên theo đường cong duyên dáng, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội lách qua khe hở trên khăn choàng của Bùi Tiêu, chạm tới xương bướm xinh đẹp.
Thẩm Thông vui vẻ nhắm mắt lại, cúi đầu chăm chú ngửi mùi thơm của Bùi Tiêu, hồi lâu mới nói: “Vì ông chủ Bùi, tôi có thể phá lệ một lần.”
Lúc này, Bùi Tiêu mới nhận ra Thẩm Thông đang “trừng phạt” mình.
Có lẽ là bởi vì trước đó, đã mấy lần y cố ý hoặc vô ý chơi lạt mềm buộc chặt; có lẽ Thẩm Thông đã nhìn thấu khi y biết rõ hắn có mặt mà còn cố ý tán tỉnh hai gã đàn ông khác.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cuối cùng y cũng tranh thủ được chút thời gian để lấy lại hơi thở, còn quay đầu hờn dỗi liếc Thẩm Thông.
Nhưng chẳng bao lâu sau, y đã bỏ cuộc.
Y là người dễ dỗ, vì đầu ngón tay Thẩm Thông đang nhẹ nhàng vuốt ve xương bướm trên lưng y, dịu dàng như vậy, giống như đang an ủi.
Nếu trò chơi này khiến Thẩm Thông cảm thấy nhàm chán thì ngay từ đầu, Bùi Tiêu đã rất nguy hiểm.
Nhưng cái gì càng nguy hiểm thì càng hấp dẫn.
Thân thể đã ăn ngon biết mùi, tâm hồn lại càng say mê hơn.
Ánh mắt Bùi Tiêu khẽ động, giống như lần đầu tiên, y đưa tay ra ôm lấy cổ Thẩm Thông, cuối cùng cũng từ bỏ vùng vẫy, chậm rãi ngả vào vòng tay đối phương.
***
“Ding——dang——”
Chiếc đồng hồ buồn tẻ phát ra một âm thanh dài, tổng cộng là mười hai lần, thông báo tắt những ngọn đèn ở khu Tô Giới Pháp ngợp trong vàng son.
Nhưng đèn trong phòng ngủ trên lầu số 27 đường Mã Tư Nam vẫn sáng.
Thẩm Thông đứng ngoài cửa dặn dò Hỉ bá mấy câu, sau khi đối phương rời đi, hắn liền quay người đóng cửa phòng ngủ lại, chỉ để lại ánh sáng vàng mơ hồ của mấy chiếc đèn tường nhỏ.
Đêm nay, hắn đã giữ lời, lấy chai Whisky đắt tiền nhất trong tủ rượu ra.
Chai rượu trên bàn đã gần cạn. Bùi Tiêu từ lúc chỉ ngà ngà say thì giờ má đã ửng hồng đầy quyến rũ.
Nhìn người nửa say nửa tỉnh nằm mềm nhũn trên sofa, Thẩm Thông chu đáo không quấy rầy, chỉ ngồi xuống bên cạnh Bùi Tiêu, một ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má mịn màng của đối phương, tay kia mò mẫm lấy thuốc lá.
Đêm còn rất dài, hắn cũng còn nhiều thời gian.
“Cạch cạch-“
Miệng ngậm điếu thuốc, hắn búng nhẹ chiếc bật lửa trong tay vài lần, nhưng chỉ có một tia lửa ngắn ngủi.
Hắn vứt chiếc bật lửa rỗng xuống, đang định đứng dậy đi tìm lửa thì Bùi Tiêu bên cạnh lại đặt tay lên vai hắn, uể oải ngồi dậy.
Bùi Tiêu khẽ mở mắt, khuôn mặt đầy vẻ say sưa, môi nở nụ cười nhàn nhạt. Ấn nhẹ Thẩm Thông, y nghiêng người về phía trước để hộp diêm đặt ở góc xa trên bàn.
Y nằm ghé trên bàn, hai tay duỗi thẳng, vòng eo thon thả, mông hơi nâng lên, giống như một chú mèo vừa ngủ dậy, đang uể oải duỗi người.
Thẩm Thông muốn dùng tư thế này trực tiếp đè người lên bàn, nhưng hắn chỉ nghĩ chứ không ra tay——
Lần trước hắn đã tự nhủ rồi, phải dịu dàng với mỹ nhân một chút.
Hắn cắn đầu lọc thuốc, lặng lẽ nhìn Bùi Tiêu lấy diêm rồi quay người lại ngồi lên đùi mình.
Bùi Tiêu cúi đầu đánh diêm, châm thuốc, Thẩm Thông chưa kịp phản ứng thì y đã vươn ngón tay ra, giật điếu thuốc mới châm trong miệng hắn.
“Hưmmm–“
Y hít một hơi thật sâu, nicotin trong cơ thể trộn lẫn với rượu khiến y nheo mắt say sưa.
“Thất gia…” Y khẽ hé đôi môi mỏng, cố ý phun khói thuốc về phía Thẩm Thông: “Đã muộn rồi.”
Đối mặt với vẻ liều mạng “kɧıêυ ҡɧí©ɧ” của yêu tinh trước mặt, Thẩm Thông chỉ đưa tay ra nhéo nhẹ vào lưng Bùi Tiêu như một hình phạt.
“Ưm–“
Bùi Tiêu khẽ rêи ɾỉ, điếu thuốc lại rơi xuống sàn nhà đắt tiền, giống như lần trước, không ai quan tâm.
Xuyên qua tầng khói, Thẩm Thông không nhìn rõ mặt Bùi Tiêu, chỉ có thể nhìn thấy dấu môi gợϊ ȶìиᏂ trên đầu lọc thuốc lá.
Hắn duỗi tay nắm cằm Bùi Tiêu, nhưng lần này rất nhẹ nhàng, chỉ dẫn đối phương xuyên qua làn khói thuốc để tiến lại gần mình.