Y đi giày cao gót, chạy thẳng đến cửa phòng thay đồ, hơi thở cũng hơi dồn dập. Khi y đang dựa vào cửa để thở, tình cờ thấy Lý Mạt Lị đang nói chuyện và cười đùa với một vài cô gái trong phòng.
Thẩm Thông dàn trận lớn như vậy, đương nhiên họ có biết hắn tới. Nhưng cho dù họ không biết thì ông chủ của Bách Nhạc Môn cũng sẽ bảo họ ra ngoài mời rượu, dù sao cũng không thể để khách quý cứ ngồi đó được. Khi đó, Bùi Tiêu chẳng cần nghĩ cũng có thể đoán được Lý Mạt Lị sẽ thái độ với mình như thế nào.
Y không bận tâm đến những lời nói lạnh nhạt đó, nhưng bây giờ, y chỉ muốn ở một mình một lúc thôi.
Bùi Tiêu đứng thẳng, tay chống vào khung cửa rồi xoay người trốn vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
Nơi này không lớn, còn có những bộ bàn ghế cũ của hộp đêm chất đống, và cả những bộ trang phục lỗi thời không ai mặc nữa, bình thường không có ai đến đây. Bùi Tiêu cũng chưa bao giờ bước vào, bên trong chật cứng đến mức khó có thể tìm được một chỗ đặt chân.
Sau khi xoay người đóng cửa lại, trong nhất thời, ánh mắt y còn chưa thể thích ứng được. Bùi Tiêu vội vàng mò mẫm tìm công tắc đèn dưới chân, rồi không biết gót giày vướng phải thứ gì mà khiến y lập tức mất thăng bằng và ngả người ra sau.
“A–“
Nhất thời, y giật mình kêu lên, và mơ hồ cảm thấy như có một tia sáng chiếu vào sau lưng, hình như có ai đó đã mở cửa.
Bùi Tiêu còn chưa kịp phản ứng thì giây tiếp theo đã có một cánh tay khỏe mạnh tóm lấy y.
“Ai?!”
Trong cơn hoảng loạn, y vô thức muốn đẩy vị khách không mời này ra, nhưng cánh tay đối phương đột nhiên dùng sức, khóa chặt y vào ngực.
Y nhanh chóng phát hiện ra, người tới tuy ngang ngược, nhưng vẫn giữ được chút lịch sự tinh tế, như thể chỉ đang cố tình đi theo y khi y muốn tránh mặt.
Mãi cho đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo và không còn đường lùi, người kia mới đóng cánh cửa gỗ lại.
Bóng tối lại bao trùm, nhưng Bùi Tiêu không còn sợ hãi nữa.
Bởi vì Thẩm Thông đã ghé sát vào tai y, khiến y cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc.
“Ông chủ Bùi.” Thẩm Thông mơ hồ thấp giọng nói: “Cẩn thận chứ.”
Đêm nay Thẩm Thông đã uống rất nhiều, Bùi Tiêu có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí. Bản thân y cũng uống không ít, cho nên khi nhắm mắt hít một hơi dài, men say bắt đầu dâng lên.
“Thất gia——” Y dứt khoát từ bỏ hoàn toàn “phản kháng”, chỉ cúi đầu chạm vào vai Thẩm Thông, lẩm bẩm: “Ngài say rồi.”
“Có cần Bùi Tiêu gọi xe đưa ngài về không?”
“Ông chủ Bùi không tự mình đưa tôi về sao?” Thẩm Thông bá đạo ép người vào tường chưa đủ, hắn còn đưa tay nhéo nhéo cằm Bùi Tiêu, buộc y phải ngẩng đầu nhìn mình, sau đó nói tiếp: “Bùi Tiêu, em đã chơi đủ chưa?”
Bùi Tiêu cố gắng xoay cổ, nhưng không thể thoát khỏi tay Thẩm Thông, cho nên dứt khoát ngả về phía hắn, khiến chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.
“Thất gia, ngài đang nói gì vậy?” Y vô tội cụp mi, khóe mắt rũ xuống đầy tủi thân, đáng thương nói: “Bùi Tiêu không hiểu.”
“Tôi đã điều tra, phát hiện con đường trước nhà em đã được sửa chữa được gần một tháng rồi.” Thẩm Thông nhếch môi cười, “Ông chủ Bùi không biết tôi đang nói gì, vậy chẳng lẽ con đường trước nhà mình đã đào được gần một tháng rồi mà em cũng không biết sao?”
Khi nói, hắn hơi ngửa cổ ra sau, giữ một khoảng cách vi diệu với Bùi Tiêu.
Ở quá gần sẽ khiến hắn không thể nhìn rõ ánh mắt Bùi Tiêu. Đây cũng là mẹo nhỏ của Bùi Tiêu để hắn không thể phát hiện ra y đang nói dối.
Bùi Tiêu không hề lo lắng hay khó chịu khi những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình bại lộ, y chỉ thẳng thắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thông bằng đôi mắt đào hoa quyến rũ và nồng nàn tự nhiên.
Những mảnh ánh sáng lọt qua khe hở trên cánh cửa gỗ cũ kỹ, đôi mắt y đã hoàn toàn thích nghi với bầu không khí mờ ảo. Y có thể thấy rõ đường cằm đẹp đẽ của Thẩm Thông, cũng thấy cả hầu kết khẽ lăn lộn theo từng hơi thở của hắn.
“Đây là lỗi của ai chứ?”
Y cầm quạt trúc trong tay, như đang vẽ một bức tranh, vạch từng centimet dọc theo khóe hàm của Thẩm Thông, dọc xuống, cuối cùng dừng lại ở ngực đối phương, không nặng không nhẹ ấn một chút rồi hờn dỗi nói: “Ngày hôm đó, thiếu gia phong lưu lãng mạn nào đó đã nói, vậy mà chỉ nháy mắt đã không thấy tăm hơi.”
“Ngài đã nói sẽ uống một ly sau khi Bùi Tiêu xuống khỏi sân khấu mà?”
Thẩm Thông cúi đầu, nhìn chiếc quạt trúc Bùi Tiêu đặt trước ngực mình, khẽ mỉm cười.
Đã có người dám liều mạng tán tỉnh hắn, hắn cũng không có ý định khách khí nữa.
Hắn chộp lấy chiếc quạt và ném nó ra ngoài. Bùi Tiêu bị lực kéo đi, và cuối cùng cũng rơi vào vòng tay hắn.
Sau đó, đầu gối hắn đẩy về phía trước, bá đạo tách chân Bùi Tiêu ra.
Bởi vì sườn xám chỉ bị xẻ một bên nên toàn bộ chân phải của Bùi Tiêu đã lộ ra ngoài, chỉ có thể đáng thương rơi vào lòng bàn tay rộng lớn của Thẩm Thông.
Trượt theo tất chân mềm mại lên trên, Thẩm Thông nhanh chóng chạm vào dây buộc tất gợi cảm. Trong bóng tối, Bùi Tiêu không nhìn thấy nụ cười ác liệt trên khóe môi hắn, nhưng y có thể cảm nhận rõ ràng tay hắn đột nhiên phát lực.