Tay phải Bùi Tiêu cầm ly rượu, khuỷu tay tựa lên vai một người đàn ông, rồi vặn người sang trái, thì thầm với một người đàn ông khác.
Không biết người đàn ông kia đang nói gì mà khiến Bùi Tiêu bật cười. Thấy mỹ nhân cười, gã muốn tiến lại gần bên má Bùi Tiêu, nhưng lại bị chiếc quạt trúc ngăn lại.
Bùi Tiêu lắc chiếc quạt, giả vờ giấu mặt, nhưng nụ cười không hề giảm bớt. Ánh mắt liếc nhìn người đàn ông vừa rồi, nhưng tựa như có một ngón tay đang quyến rũ vẫy gọi.
Người đàn ông không chịu nổi trêu chọc nữa, trơ tráo muốn tiến lại gần, trông như sắp đẩy ngã y vào lòng gã đàn ông vừa cho mượn vai kia.
Người sau lập tức vui mừng khôn xiết, dang rộng hai tay định ôm mỹ nhân vào lòng. Nhưng Bùi Tiêu lập tức thu cây quạt trúc trong tay lại, ấn nhẹ vào ngực gã đàn ông, nụ cười hơi nhạt đi, mặt mày ẩn ẩn hơi giận, đẩy gã ra.
Khi y khéo léo xử lý mọi việc, Thẩm Thông đã nhận ly rượu từ tay Khổng Lập Văn, im lặng quan sát.
Hắn tuỳ ý ngồi, vẻ mặt rất thoải mái, nhưng trên thân lại có một cỗ khí tức mạnh mẽ không thể giải thích được, khiến mọi người xung quanh đều phải im lặng.
Khung cảnh dần dần trở nên yên tĩnh, hai gã trai bảnh bao đang vây quanh Bùi Tiêu cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó kỳ lạ, liền lần lượt quay lại, rất nhanh phát hiện đám đông đã im lặng giải tán. Ở cuối đám người, Thẩm Thông đang nhìn chằm chằm về phía họ.
Hai người hít sâu một hơi, thân thể cứng ngắc, biểu cảm như tê liệt, không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể gượng cười cúi đầu về phía Thẩm Thông.
Vẻ mặt Thẩm Thông vẫn như thường, thậm chí còn khẽ gật đầu, lịch sự chào lại hai người, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bùi Tiêu.
Hôm nay, Bùi Tiêu mặc một chiếc sườn xám nhung màu xanh đậm thêu tơ vàng, dài đến mắt cá chân, bên ngoài khoác chiếc khăn choàng lông chồn màu trắng như tuyết. So với chiếc sườn xám thêu màu đỏ của Tô Châu khi lần đầu gặp nhau, mặc dù cao quý hơn, nhưng lại kém phần lộng lẫy.
Thẩm Thông có hơi thất vọng.
Lúc này, Bùi Tiêu rút tay ra khỏi vai gã đàn ông, chiếc khăn choàng lông tuột xuống, để lộ những chi tiết tỉ mỉ của sườn xám——
Vậy mà lại là kiểu lộ lưng.
Y nhanh chóng kéo khăn choàng lên, nhưng Thẩm Thông đã nhìn thấy xương bướm xinh đẹp ấy rồi.
Dường như Bùi Tiêu đã say rồi, không nhận thức được mọi chuyện đang diễn ra xung quanh, lại như đã đoán trước được điều gì, nên dù hai người xung quanh đã “đứng nghiêm” hồi lâu, nhưng y vẫn không dao động.
Mãi cho đến khi uống hết chỗ rượu còn lại trong ly, y mới mới từ từ quay người lại.
Dường như y không ngạc nhiên với đám đông im lặng trước mặt, hay Thẩm Thông đang thích thú nhìn y trong đám đông. Bùi Tiêu chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt có vẻ đã hơi say.
Thẩm Thông lại có cảm giác giống như lần đầu tiên. Mọi thứ xung quanh nhanh chóng mờ đi, chỉ còn lại Bùi Tiêu là chân thực.
Đây quả thực là “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc”. (Đây là một câu trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị, hiểu nôm na là chỉ một cái liếc mắt nhìn lại, cùng một nụ cười mà khiến các phi tần lục cung đều như không còn nhan sắc.)
Hắn nhếch môi, hài lòng nhìn Bùi Tiêu đi về phía mình. Lúc này hắn mới nhận ra, rằng bộ sườn xám tưởng chừng như bình thường này lại ẩn chứa vẻ quyến rũ dưới chiếc khăn choàng lông.
Chiếc sườn xám chỉ có một đường xẻ cao ở chân bên phải, kéo đến tận đùi. Bất cứ khi nào Bùi Tiêu bước chân phải về phía trước, gần như có thể nhìn thấy một đường chân hoàn hảo, thẳng tắp, thon gọn, bao bọc trong tất chân thời thượng gợi cảm.
Nhưng khi Bùi Tiêu bước một bước tiếp theo, toàn bộ cảnh xuân lập tức bị thu hồi.
Dáng vẻ “che mặt ôm tì bà” này luôn khiến người ta có cảm giác như đã thấy nhưng không bao giờ là đủ.
Thẩm Thông cảm thấy “trò chơi” này càng ngày càng thú vị.
Bùi Tiêu bước đến chiếc ghế cao bên cạnh Thẩm Thông, thản nhiên ngồi xuống, để lộ những đường nét đẹp đẽ ở bên chân phải, mũi chân còn lại gõ nhẹ xuống sàn. Sau khi ngồi ổn, y mới đưa chiếc ly rỗng trong tay về phía bartender, ý bảo anh ta thêm rượu, rồi thản nhiên ngẩng đầu lên.
“Thất gia, đã lâu không gặp.” Y vén một lọn tóc ra khỏi tai theo thói quen, để lộ lệ chí màu hồng đào quyến rũ nơi khóe mắt, “Hôm nay ngài tới ủng hộ vị chị em nào vậy?”
Một động tác lơ đãng nhưng lại vô cùng quyến rũ, xinh đẹp. Thẩm Thông nhìn rõ, nhưng hắn chỉ im lặng.
Bùi Tiêu không vội vàng, kiên nhẫn đợi bartender rót rượu rồi nâng ly lên, chạm vào ly của Thẩm Thông.
Nhưng Thẩm Thông vẫn không phản ứng, ngay cả ly rượu cũng không nâng lên.
“Xem ra Thất gia không tới đây để ủng hộ Bùi Tiêu rồi, vậy thì Bùi Tiêu không làm chậm trễ nhã hứng tiêu khiển của các vị nữa.”
Nói xong, y cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch rồi lập tức đứng dậy, giẫm trên đôi giày cao gót mảnh, dáng hình lắc lư hơi say ngay trước mắt mọi người, rồi quay người dứt khoát rời đi.
Hiện trường lập tức bàn tán xôn xao.
Mọi người đều cảm khái, e là Bến Thượng Hải sẽ chẳng có được một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như vậy nữa. Đáng tiếc là chưa kịp chạm được một ngón tay vào y thì mỹ nhân đã đắc tội Thẩm thiếu gia rồi. Dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn của Diêm vương sống, chẳng biết chuyện lần này sẽ ra sao nữa.
Mà giờ phút này, Diêm vương sống lúc này vẫn đang ngồi lặng lẽ. Hắn cúi đầu nhìn ly thuỷ tinh trước mặt, khoé miệng nở nụ cười nghiền ngẫm.
Suy nghĩ của hắn cũng tương tự như những người xung quanh mình——
Lần này nên “làm gì” với Bùi Tiêu?
Nhưng Bùi Tiêu đã không còn nhìn thấy tất cả những điều này nữa, sau khi khuất tầm mắt của mọi người, y nhanh chóng chạy về phía hậu trường.