Không chỉ thiếu niên trước mặt, mà cả những mỹ nhân sườn xám trong phòng này đều có nét đặc trưng riêng. Họ đều trẻ trung, xinh đẹp, vóc dáng cân đối. Khổng Lập Văn có thể tìm được những người này, quả thực là đã tốn tâm tư. Nếu là trước kia, Thẩm Thông sẽ không có lý do gì mà trở mặt.
Dù sao cũng chỉ là một đêm trao đổi, ai cũng có được thứ mình muốn. Yêu cầu của hắn cũng không quá cao, chỉ cần thuận mắt, lại thông minh chút là được.
Nguyên nhân chủ yếu là hôm nay Khổng Lập Văn xui xẻo nên thành bia đỡ đạn.
Nhưng thực ra, sau khi đã nếm được báu vật cực phẩm nhất, tất cả sườn xám ở Bến Thượng Hải này đều đã bị lu mờ.
Thẩm Thông có thể cảm giác được, thiếu niên vừa rồi đang cố gắng lấy lòng hắn, nhưng cố gắng quá mức sẽ giống như cố ý, hoàn toàn khác với vẻ quyến rũ tự nhiên mà Bùi Tiêu vô tình thể hiện.
Suy cho cùng, phong trần cùng phong tình vẫn là hai thứ khác nhau.
Dù nhìn kiểu gì, Thẩm Thông cũng cảm thấy những người trước mặt luôn thiếu thứ gì đó, ngay cả vẻ ngoài nịnh nọt của họ cũng không dễ thương như khi Bùi Tiêu giở mấy thủ đoạn nho nhỏ với hắn.
Không ai có thể mặc sườn xám đẹp đẽ hơn Bùi Tiêu.
Cảm giác nhàm chán đến mức Thẩm Thông chợt cảm thấy những trò đùa nhỏ từng khiến hắn bực bội của Bùi Tiêu dường như cũng không đến nỗi không thể chấp nhận được.
Trong suốt quá trình đỡ thiếu niên đứng dậy, hắn đều rất lịch sự, thậm chí còn dịu dàng, nhưng vừa quay người, hắn đã lập tức quay lại vẻ lạnh lùng, mặt không biểu cảm đi về phía cửa.
Khi đi ngang qua Khổng Lập Văn đang đứng ở cửa không dám thở mạnh, hắn đút một tay vào túi, hơi đẩy gọng kính lên, nghiêng đầu nhìn cậu ta.
“Dong chi tục phấn, tục không dằn nổi.”
Giọng nói của Thẩm Thông trầm thấp, vô cảm, nhưng lại cực kỳ áp bức. Khổng Lập Văn có thể khẳng định, ngoại trừ bản thân cậu ta ra, sẽ không có người khác nghe thấy.
Cậu ta thậm chí còn không rõ Thẩm Thông đang nói về những người khác trong phòng hay đang nói chính cậu ta, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Thẩm Thông, cậu ta hiểu, nếu cứ để đối phương mang tâm trạng này bước ra khỏi cửa, vậy thì sau này cậu ta cũng không cần lăn lộn ở Bến Thượng Hải nữa.
“Thất thiếu gia…” Thấy Thẩm Thông vặn vặn cửa phòng, cậu ta không biết nên nói gì, chỉ có thể run rẩy hỏi: “Ngài… ngài đi đâu vậy…”
Thẩm Thông dừng một chút, khiến cậu ta lập tức sợ hãi co rúm người lại: “Sân rộng quá… Tôi, tôi sẽ bảo tài xế… lái xe tới cửa…”
Tay nắm cửa nhẹ nhàng vang lên, Thẩm Thông bước ra ngoài.
Thực ra dạo này hắn rất bận, cũng không thường xuyên nghĩ đến Bùi Tiêu, chỉ có vài lần thôi. Nhưng lúc này, phong thư mà Khổng Lập Văn gửi tới nhà đột nhiên lóe lên trước mắt hắn, trên đó ghi rõ từng nơi Bùi Tiêu sẽ lên sân khấu mỗi tối——
Tối nay, tình cờ là Bách Nhạc Môn.
Điều này cuối cùng cũng khiến hắn nhớ đến “công lao” của Khổng Lập Văn.
Trước khi bước chân thứ hai ra khỏi cửa, cuối cùng hắn cũng “đại phát từ bi” mà để lại một câu: “Bách Nhạc Môn.”
Thẩm Thông lên chiếc Cadillac rời đi, diễn trò đương nhiên phải diễn cho đầy đủ, hắn phải cho Thẩm Khắc Sơn thấy con trai mình có thể là một tên khốn nạn đến mức nào.
Sau khi ngồi ở ghế sau, cửa xe lập tức đóng lại, không chừa cho Khổng Lập Văn chút mặt mũi nào. Khổng Lập Văn cũng không dám chậm trễ, nhảy lên xe mình, vội vàng đi theo chiếc Cadillac, chân trước chân sau cùng Thẩm Thông vào Bách Nhạc Môn.
Nơi vui chơi cho đám ngoại quốc này dường như nằm trong một khoảng trời riêng, mãi mãi không thay đổi, dù có bước qua cửa bao nhiêu lần thì cảnh ca hát, nhảy múa bên trong vẫn như ngày hôm qua.
Nhưng Khổng Lập Văn nào còn tâm tư thưởng thức. Cậu ta đi theo Thẩm Thông như đi trên băng mỏng, ánh mắt lén lút nhìn bốn phía, muốn tìm xem hôm nay cứu tinh của mình là ai.
Chẳng bao lâu sau, “vị cứu tinh” này đã được Thẩm Thông tìm thấy rồi.
Vẫn là ở quán bar cạnh sàn nhảy, nơi tụ tập một nhóm thanh niên ăn mặc chỉnh tề, mặc dù không nhìn thấy người, nhưng Thẩm Thông biết chắc chắn Bùi Tiêu đang ở bên trong.
Hắn nhấc chân đi về phía quầy bar. Đám đông nhanh chóng tránh đường, túm năm tụm ba lại, còn khẽ thì thầm.
Hai ngày nay, trong giới luôn có tin đồn về việc Thẩm Thông sắp xử lý nhà họ Trần, mọi người có mặt ít nhiều đều đã nghe nói; tiểu tử họ Trần kia giờ đã không dám xuất đầu lộ diện ở Bến Thượng Hải, có người còn nói gã đã bị Thẩm Thông dìm xuống sông Hoàng Phố.
Dưới “áp lực cao” như vậy, mọi người có mặt đều im bặt nhìn Thẩm Thông, rất sợ sau đó sẽ đến lượt bản thân bị trừng phạt vì ánh mắt không đủ thân thiện.
Thẩm Thông không khách khí đi thẳng đến chiếc ghế cao cạnh quầy bar rồi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn về phía Bùi Tiêu.