Hào Môn Thế Gia Kim Ốc Tàng Kiều Mỹ Nhân Sườn Xám

Chương 19

Vẫn là những người đẹp mặc nhiều loại sườn xám, dáng người mảnh khảnh và làn da trắng nõn. Sau khi bước vào cửa, họ lập tức sà vào lòng Thẩm Thông, không chút do dự dựa vào người hắn.

Chỉ có điều lần này, các mỹ nhân mặc sườn xám đều là nam giới.

Cuối cùng Thẩm Thông cũng mở mắt, buông đôi chân bắt chéo của mình ra.

Hắn thấy một thanh niên mặc một bộ sườn xám thêu Tô Châu màu đỏ nửa quỳ dưới chân, cúi đầu rót rượu vào chiếc ly rỗng mà hắn đặt trên bàn, liền chậm rãi cúi người về phía trước, đưa tay nâng cằm đối phương.

Khổng Lập Văn thấy vậy, trái tim treo lơ lửng suốt đêm của cậu ta cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Ngoài việc biết Thẩm Thông thích những người đẹp sườn xám, thực ra cậu ta cũng không biết nhiều về những sở thích khác của Thẩm Thông, may mà đã chuẩn bị kỹ lưỡng nên cuối cùng cũng không làm hỏng nhã hứng của “Thần Tài”.

“Bên kia là phòng ngủ, thất thiếu gia yên tâm, tôi đã chuẩn bị trong ngoài cả rồi.” Cậu ta cố ý đứng dậy, chỉ về hướng phòng trong, chu đáo nói thêm: “Tôi biết thất thiếu gia không thích ngủ lại bên ngoài, cho nên các thiết bị, bao gồm cả nội thất trong phòng đều còn mới tinh, chưa hề có ai đυ.ng vào.”

“Nếu thất thiếu gia vẫn chưa quen thì cứ tùy thời ra lệnh, tôi sẽ lập tức sắp xếp tài xế chuẩn bị xe đưa thất thiếu gia về nhà nghỉ ngơi.”

Cậu ta tươi cười và chuẩn bị rời đi. Trước khi “rút lui thành công”, cậu ta còn vỗ vỗ vai thiếu niên nọ.

Thiếu niên ngượng ngùng ngước mắt nhìn Thẩm Thông, ánh mắt ngoan ngoãn, ẩn chứa cám dỗ, xoa xoa lòng bàn tay Thẩm Thông, nũng nịu gọi: “Gia…”

Khổng Lập Văn đang vô cùng yên tâm rời đi, sải bước hướng về phía cửa, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng hét phía sau.

“A–“

Cậu ta sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng quay người lại thì thấy Thẩm Thông đã đứng lên, thiếu niên vừa rồi đã bị ném sang một bên.

Ly rượu cũng bị đổ xuống tấm thảm đắt tiền, lăn hai vòng và dừng lại ngay dưới chân cậu ta.

Cậu ta chỉ thấy Thẩm Thông có hứng thú với thiếu niên trước mặt, nhưng hoàn toàn không đoán được, sở dĩ Thẩm Thông có hứng thú, đơn giản là vì trong số rất nhiều nam nữ, chỉ có thiếu niên này mặc bộ sườn xám giống bộ hắn đã xé khỏi người Bùi Tiêu đêm đó nhất.

“Thất thiếu gia, chuyện này…”

Nhìn thiếu niên hoàn toàn bị hù dọa đang quỳ rạp trên mặt đất, Khổng Lập Văn cảm thấy một áp lực cực lớn, hai chân run rẩy, lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh.

Sự sợ hãi trong mắt cậu ta không kém gì thiếu niên đó.

Thẩm Thông là Diêm vương sống, nhưng ít nhất trước ngày hôm nay, hắn vẫn luôn là Diêm vương mỉm cười.

Lòng dạ hắn thâm sâu, hỉ nộ vô thường, lại luôn giấu kín cảm xúc của mình. Người ngoài không thể hiểu được, nhưng những tin đồn về tính khí thất thường của hắn chưa bao giờ dừng lại, bởi vì có rất nhiều thời điểm, hắn đã muốn giải quyết ai thì gần như không hề có ai biết nguyên nhân.

Có lẽ không ai ở Bến Thượng Hải, ngoại trừ Hỉ bá, từng phải thực sự đối mặt với lửa giận của hắn.

Một tuần trước, hắn không lập tức trút giận lên tên tiểu tử nhà họ Trần không biết sống chết kia, nhưng chỉ mấy ngày sau, hắn đã “lịch sự” yêu cầu người cút khỏi Bến Thượng Hải. Bây giờ hắn đột nhiên tức giận như vậy, Khổng Lập Văn càng nghĩ càng cảm thấy, có khi mình thậm chí còn chẳng có cơ hội đi xin ăn bên sông Hoàng Phố.

Trong cảm giác bị áp bức và sợ hãi to lớn, khát vọng sống sót đã khơi dậy sự tỉnh táo còn sót lại của Khổng Lập Văn. Tình hình hiện tại không cho phép cậu ta suy nghĩ kỹ càng nữa, lại không dám nói thêm lời nào với Thẩm Thông, cậu ta chỉ có thể ngồi xuống nói với thiếu niên xui xẻo đang sợ tới mềm người trên mặt đất kia.

“Không biết hầu hạ thì còn cần thứ vô dụng như cậu làm gì!” Cậu ta cố lên giọng để khích lệ bản thân, nhưng thực ra giọng nói của cậu ta cũng đang run rẩy, “Còn không nhanh nhận lỗi với thất gia!”

Thiếu niên đang sợ hãi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, liền run rẩy đứng dậy, đang định quỳ xuống trước mặt Thẩm Thông, nhưng lúc này, Thẩm Thông lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Hắn cúi đầu, lịch sự đỡ thiếu niên kia dậy, đồng thời vỗ nhẹ vào lưng cậu ta như muốn an ủi.

Nhưng sau khi nhìn kỹ thiếu niên một lần nữa, hắn chỉ tiếc nuối lắc đầu.

Dù giống đến đâu thì cuối cùng vẫn là hàng giả.