Hào Môn Thế Gia Kim Ốc Tàng Kiều Mỹ Nhân Sườn Xám

Chương 18

Sau chuyến đi tới Bách Nhạc Môn lần trước, gần như ngày nào Khổng Lập Văn cũng hẹn Thẩm Thông, nhưng đã một tuần trôi qua chẳng hề thấy mặt “Thần tài”, giờ đột nhiên Thẩm Thông lại tới mà không báo trước, quả thực khiến cậu ta “được thương mà sợ”.

Nhưng chẳng mấy chốc, cậu ta đã không cười nổi nữa.

Sau khi vào cửa, Thẩm Thông thoạt nhìn cũng không khác thường ngày là bao. Hơn nữa vì hôm nay về Thẩm công quán nên hắn còn đeo một cặp kính gọng vàng, sau mấy lần có chuyện nên cũng quên tháo ra, nhìn hắn càng thêm tao nhã.

Hắn lịch sự cụng ly với từng người đến nâng cốc chúc mừng, nhưng rượu quá ba tuần, mặc dù Khổng Lập Văn đã nói rất nhiều lời khen ngợi như “vô cùng mong chờ” và “hào quang tỏa sáng”, nhưng hắn vẫn chỉ mỉm cười gật đầu.

Thấy đã sắp qua một giờ, hắn cứ liên tục uống mà chẳng nói được quá mười chữ, thật khiến Khổng Lập Văn muốn chửi thầm.

Lòng dạ Thẩm Thông quá sâu, Khổng Lập Văn không nhìn thấu được suy nghĩ của đối phương, nhưng cậu ta có thể cảm giác được rõ ràng, Thẩm Thông không có hứng thú với buổi tiệc tối nay.

“Thần tài” hiếm khi ưu ái, thế mà lại chiêu đãi không thành thì không thể chấp nhận được.

Khổng Lập Văn suy nghĩ một chút, may mà cậu ta còn có phương án dự phòng.

Lại thấy mấy người lại nâng cốc chúc mừng Thẩm Thông, sau khi uống xong, hắn vẫn im lặng. Cuối cùng thì Khổng Lập Văn cũng không thể ngồi yên nữa, liền tìm cơ hội tiến lên, mỉm cười hỏi: “Thất thiếu gia, hôm nay champagne không hợp khẩu vị của anh sao?”

Thẩm Thông đặt chiếc ly rỗng trong tay xuống, như không nghe thấy Khổng Lập Văn đang nói chuyện với mình, chỉ tựa người vào sofa, hơi nhắm mắt lại.

Thật lâu sau mà vẫn không thấy Khổng Lập Văn biết ý cút đi, hắn nhàn nhạt trả lời hai chữ: “Nhạt nhẽo.”

“Hiểu, hiểu!” Thấy vẻ mặt “biến đi” của Thẩm Thông, Khổng Lập Văn không dám dài dòng nữa, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết Thất thiếu gia du học ở Pháp, bên kia mọi người đều thích uống rượu vang và… nên tôi đã chuẩn bị sẵn hết rồi——”

Cậu ta đứng dậy và giơ tay lên, “Mời thất thiếu gia dời bước.”

Thẩm Thông chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy nụ cười nịnh nọt trên mặt Khổng Lập Văn, chỉ thiếu mỗi nước khắc mấy chữ “hiến vật quý” lên trán.

Hắn đoán không sai. Tiểu tử này đã dám mời hắn, quả nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đặt ly rượu xuống và đứng dậy, bước đi của hắn đã hơi hẫng, được Khổng Lập Văn dẫn đường, hắn nhanh chóng đi đến căn phòng trên tầng hai biệt thự.

Phòng khách trong dãy phòng cũng rộng rãi, nhưng không giống như không gian mở ở tầng dưới, sau khi đóng cửa, nơi này khá riêng tư, ánh sáng cố tình giảm bớt.

Bầu không khí cũng trở nên ái muội.

Khổng Lập Văn vẫy tay, lập tức có một nhóm mỹ nhân từ sau cánh cửa mang theo rượu vang đã tỉnh sẵn đi ra, tất cả đều rất quyến rũ.

Khác với những người hầu ở tầng dưới mặc đồng phục bồi bàn kiểu phương Tây, những cô gái bước vào đều mặc đồ có kiểu dáng và màu sắc khác nhau, dù đậm hay nhạt, nhưng không có ngoại lệ, là họ đều mặc sườn xám và đi giày cao gót mảnh.

Ly chân dài trước mặt Thẩm Thông nhanh chóng được rót đầy rồi lại uống cạn. Mấy cô gái đến bên cạnh hắn rót rượu, rồi dần dần, cơ thể như thể không xương, tất cả đều mềm mại dựa vào người hắn.

Nhưng hắn vẫn như lúc dưới lầu, không từ chối rượu vang đưa lên miệng, nhưng lại uể oải, im lặng, dường như không hứng thú với mọi thứ xung quanh.

Khổng Lập Văn chỉ có thể nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt hắn qua hình ảnh phản chiếu trên cặp kính gọng vàng.

“Thất thiếu gia, rượu này là do tôi nhờ người mang từ một trang viên ở Pháp về…” Khổng Lập Văn thận trọng hỏi: “Vẫn không hợp khẩu vị của anh à?”

Thẩm Thông hơi ngước mắt, lắc lắc chiếc ly trong tay, nhìn rượu vang lưu lại một vệt đỏ sậm trên thành ly, sau đó từ từ chảy xuống. Hắn nói: “Vẫn nhạt nhẽo, không có mùi vị.”

“Đã hiểu, đã hiểu!” Thấy cuối cùng Thẩm Thông cũng nói thêm mấy chữ, Khổng Lập Văn cảm giác như được đại xá.

Cậu ta vỗ tay, tất cả các cô gái trong phòng lập tức rời đi, ngay sau đó, một nhóm khác bước vào.