Nhưng không ngờ lúc hắn vào nhà vệ sinh giữa bữa ăn, lại nhìn thấy tài xế mới và người bên cạnh Thẩm Khắc Sơn đang lén lút báo cáo điều gì đó.
Nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, sự tức giận mà hắn đã kìm nén bấy lâu càng dồn lên.
Hắn hiếm khi nói chuyện với Hỉ bá bằng giọng điệu nghiêm túc, thậm chí là chất vấn như vậy, nhưng phản ứng của Hỉ bá lại rất bình tĩnh.
Ông cầm áo khoác của Thẩm Thông, cũng không định giả vờ bối rối, chỉ nhẹ nhàng thở dài rồi nói: “Đúng vậy.”
“Thiếu gia, cả Bến Thượng Hải này, có chuyện gì qua mắt lão gia được.” Ông xoay người, treo áo lên móc, chậm rãi nói: “Tôi chỉ vừa mới hỏi thăm để tìm tài xế cho cậu thì lão gia đã đưa người tới rồi.”
Thực ra, cho dù Hỉ bá không nói gì, Thẩm Thông cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra từ tiếng thở dài đó của ông.
Hắn biết mình không nên trút giận lên Hỉ bá, nên hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại cảm xúc ngoài mặt, nhưng vẫn không thể hoàn toàn dập tắt cơn tức giận trong lòng, chỉ cố gắng đè giọng mình xuống, hỏi lại: “Vậy tại sao bác không nói với tôi?”
“Nói cho cậu biết gì có thể làm cái gì? Để thiếu gia cậu nổi giận đùng đùng như bây giờ sao? Ngoại trừ tức giận thương thân thì có ích lợi gì?” Hỉ bá bất đắc dĩ lắc đầu: “Thiếu gia, lúc trước cậu khăng khăng muốn về nước, chẳng phải đã sớm lường trước được cục diện hôm nay sao?”
“Phu nhân đã dày công lên kế hoạch cho cậu, đưa cậu ra nước ngoài, tôi cũng đã nhiều lần khuyên nhủ thiếu gia. Kỳ thực, với năng lực của cậu, chỉ cần cậu muốn thì đi đâu cũng có thể phát triển, cớ sao lại muốn quay về chịu đựng sự bất công này.”
“Hỉ bá, bác biết mà…” Thẩm Thông cau mày, sâu thẳm trong mắt là những cảm xúc phức tạp, hồi lâu sau, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không nuốt nổi cơn giận đó.”
“Tôi biết, tôi biết…” Hỉ bá gật đầu, đau lòng vỗ vỗ lưng Thẩm Thông, an ủi: “Vậy nên, phải kiên nhẫn đi, thiếu gia.”
“Phu nhân đã chịu đựng nhiều năm như vậy, cậu cũng cố gắng nhẫn nhịn đi… Đừng tức giận như vậy, phu nhân mà biết, nhất định sẽ đau lòng…”
Vừa nói, ông vừa cúi đầu lấy một đôi dép lê trong tủ giày ra đặt dưới chân Thẩm Thông: “Thiếu gia, cậu ở bên đó chắc chẳng ăn uống gì được, cậu thay quần áo nghỉ ngơi một lát đi. Trong nhà không có đồ ăn, để Hỉ bá làm cho cậu một bát hoành thánh.”
Thẩm Thông nhìn Hỉ bá quay người, cảm xúc dần bình tĩnh lại một chút. Hắn đặt một tay lên tủ giày ở cửa ra vào, đang định thay giày thì đột nhiên chạm vào thứ gì đó trên tay.
Chiếc túi giấy rơi xuống đất, lộ ra một góc áo sơ mi trắng bên trong.
Khi đi ra ngoài, Thẩm Thông thường mặc vest, với hàng chục chiếc áo sơ mi trắng đủ kiểu dáng để phối hợp, nhưng thực ra, hắn không thấy có gì khác biệt cả.
“Hỉ bá——” Hắn tiện tay cầm túi giấy lên, liếc nhìn chiếc áo sơ mi bên trong, rồi cứ cảm thấy có gì đó không ổn, “Bộ quần áo này là sao vậy?”
“Hả?” Hỉ bá nghe tiếng, đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy thứ trong tay Thẩm Thông liền hiểu ra, “À, đây là đồ ông chủ Bùi mượn lần trước.”
“Vừa mới trả lại, tôi còn chưa kịp cất thì thiếu gia đã về.”
“Vừa trả lại? Vậy người đâu?” Thẩm Thông vội hỏi.
“Ai? Ông chủ Bùi ư?” Hỉ bá hơi bối rối, “Ông chủ Bùi không đến, là một người phu kéo xe mang đến. Anh ta rất lịch sự, đặt đồ đạc xuống rồi rời đi luôn, ngay lúc xe của thiếu gia về tới.”
Thấy sắc mặt Thẩm Thông tối sầm lại, ông lập tức nói thêm: “Tôi biết thiếu gia nhất định sẽ không mặc quần áo đã bị người khác chạm vào, chờ nấu hoành thánh xong, tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Yên tâm, sẽ không để lẫn với những quần áo khác của cậu đâu.”
Trong nồi còn có nước, Hỉ bá nói xong liền vội vàng trở lại nhà bếp, để lại một mình Thẩm Thông đứng ở cửa.
Hắn nắm chặt chiếc áo sơ mi trắng trong tay, lực càng lúc càng mạnh, cuối cùng như muốn bóp nát bộ quần áo tội nghiệp.
Bùi Tiêu lấy quần áo đi, không phải chỉ vì muốn kiếm cớ để hai người họ gặp nhau lần thứ hai sao?
Bây giờ y lại chỉ tìm một phu xe để trả lại quần áo cho hắn. Điều đó nghĩa là gì?
Thẩm Thông không ngại trước đây Bùi Tiêu từng chơi đùa những trò nhỏ đó với mình, nhưng có một số việc, chỉ một hai lần thì vui, nhưng lặp đi lặp lại sẽ khiến người ta khó chịu.
Hôm nay tâm tình hắn không tốt, không muốn đánh đố với ai nữa.
“Hỉ bá——”
“Đừng làm nữa, tôi ra ngoài một chuyến.”
Hắn gọi với vào bếp rồi lấy áo khoác, quay người đi ra ngoài; khi Hỉ bá nghe thấy tiếng động và bước ra khỏi bếp, tất cả những gì ông thấy chỉ là cánh cửa bị đóng sầm lại.
Tối nay Khổng Lập Văn tổ chức tiệc rượu kiểu Tây tại tư gia của cậu ta ở ngoại ô thành phố, vốn Thẩm Thông được mời, nhưng hắn không đi. Trở lại đường Hạ Phi dùng bữa tối với Thẩm Khắc Sơn chỉ là một cái cớ, hắn có thể ăn tối xong rồi đi, vấn đề là hắn lười vì ở quá xa, cho nên định mặc kệ Khổng Lập Văn thêm vài ngày nữa.
Nhưng bây giờ, hắn đã thay đổi quyết định.
Hiện tại, hắn chỉ muốn tìm một nơi để thả lỏng.
Nếu Thẩm Khắc Sơn đã thích phái người trông chừng hắn, thì hắn cũng nên để ông ta nhìn kỹ xem, rốt cuộc bản thân có đứa con trai ăn chơi trác táng khốn nạn tới mức nào.
Về phần Bùi Tiêu…
Thẩm Thông nghĩ nghĩ, môi mím chặt.
Quả nhiên, chỉ có mối quan hệ kết thúc trọn vẹn mới là mối quan hệ đẹp nhất.
Dựa theo thái độ nịnh nọt của Khổng Lập Văn, nếu tối nay đã dám mời hắn, chắc chắn cậu ta đã chuẩn bị sẵn “đồ tốt”. Hắn lười đoán xem Bùi Tiêu còn bao nhiêu trò nhàm chán như vậy muốn dùng với hắn, cứ để Bùi Tiêu tìm người khác mà chơi đi.
Vừa nghĩ, Thẩm Thông đã đi tới cửa. Trước khi lên xe, hắn tiện tay ném chiếc áo sơ mi trắng vào thùng rác ven đường.