Lời Lý Mạt Lị tuy khó nghe, nhưng chính là sự thật. Y không những không trách đối phương, thậm chí còn hơi cảm kích.
Dù cố ý hay không, nhưng Lý Mạt Lị cũng đã hạ thấp giọng khi nói chuyện, ít nhất cô cũng không lớn tiếng hét lên như thường lệ.
Thực ra, giữa vòng danh lợi này, không ai có thể chỉ như một tờ giấy trắng được. Cho dù có một số chuyện dù không nói rõ ra thì trong lòng mọi người cũng đều hiểu.
Từ khi bước chân vào ngành, Bùi Tiêu đã biết bản thân từ đầu đến cuối chẳng qua là phục vụ người khác. Y chưa bao giờ tự cho bản thân mình là thanh cao, cũng không thấy bản thân có khí chất gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Thậm chí y còn hiểu rất rõ, rằng dù bây giờ có không muốn thì sớm hay muộn, những chiêu trò nhỏ nhặt của y với đàn ông cuối cùng cũng sẽ mất hiệu lực. Dù y sẵn sàng làm điều đó vì tiền hay ỡm ờ vì quyền thế của đối phương, thì có một số điều y vẫn không thể tránh được.
Dù thông minh hay nỗ lực đến đâu thì cũng khó có ai thoát khỏi vòng tròn này.
Có thể gặp được Thẩm Thông và bán mình cho Thẩm Thông khi bản thân đang ở trạng thái tốt nhất, thực sự cũng đã xem như ông trời chiếu cố.
Việc này, y đã nhìn thấu khi đuổi theo hắn ra ngoài đêm đó.
Y không dám có suy nghĩ gì không an phận với Thẩm Thông.
Lẽ ra, có thể cặp kè với Thẩm thất thiếu gia, dù chỉ một đêm, thực sự cũng đã là “leo lên cành cao” mà Lý Mạt Lị nói. Nếu đổi thành người khác thì kiểu gì cũng sẽ khoe khoang và nâng cao giá trị bản thân, nhưng y vẫn biết ơn Lý Mạt Lị vì khi nãy đã không lớn tiếng để lộ ra.
Bởi vì ngay từ đầu, dù y có hiểu rõ đến đâu thì khi nhìn thấy xấp tiền Thẩm Thông để lại, y vẫn sẽ chìm trong cảm giác nhục nhã vô cùng.
Y có thể bình tĩnh đối mặt với châm chọc mỉa mai, xem thường chế nhạo xung quanh mình, cho dù có người gọi y là nam hồ ly, thậm chí là kỹ nữ, y cũng có thể thờ ơ. Y cũng biết bản thân chỉ là đồ chơi của Thẩm Thông, hơn nữa chỉ có thể như vậy một đêm…
Nhưng y không muốn người khác biết.
Bởi vì ở một vài thời điểm nhất định, y vẫn là một con người, vẫn có cảm giác xấu hổ.
“Đồ chơi” có thể là vận mệnh của y. Y có thể là đồ chơi của bất kỳ ai, nhưng y không muốn bản thân bị nhắc nhở, rằng mình chỉ là đồ chơi của Thẩm Thông.
Bỏ lại xấp tiền Pháp kia, nói là đang tiêu hủy bằng chứng thì đúng hơn là lạt mềm buộc chặt ——
Y không muốn nhìn thấy.
Còn giữ lại chiếc áo đó, đơn giản vì y không muốn quên.
Thẩm Thông tựa như đèn neon của Bách Nhạc Môn phía sau, chói mắt đến mức cửa gỗ dày cũng không ngăn được, cho nên mới vô tình rơi vào một con hẻm tối tăm, cũng rơi vào thời kỳ đen tối nhất của cuộc đời y.
Nhưng dù có vui mừng đến mấy thì cũng không ai có thể nắm chặt một tấc ánh sáng trong tay.
Đêm đó, y đã thận trọng dệt nên một giấc mơ cho riêng mình, nhưng dù giấc mơ có đẹp đến đâu thì cuối cùng y cũng sẽ tỉnh dậy và cuộc sống vẫn phải tiếp tục, y vẫn phải dựa vào việc đi lại trong các hộp đêm khác nhau và giữa những người đàn ông khác nhau; hằng đêm, khoe khoang phong tình để duy trì cuộc sống.
Y không thể tiếp tục phiền muộn nữa.
Khoảng cách giữa Thẩm Thông và y giống như Bách Nhạc Môn với con hẻm tối tăm chật hẹp trước mặt vậy——
Từ khi sinh ra đã khác biệt như mây với bùn.
Đồ của người khác nhất định phải trả lại, nhưng y không hề hối hận với mỗi một quyết định của mình sau khi gặp Thẩm Thông, ít nhất, y có thể vĩnh viễn giữ được hơi ấm của đêm đó, một chút kỷ niệm cuối cùng.
Trong con hẻm lạnh lẽo tăm tối, giai nhân tuyệt mỹ đang uể oải dựa vào tường, ngẩng chiếc cổ xinh đẹp lên, vừa nhìn bầu trời nhỏ hẹp trên đầu, vừa phả ra những vòng khói thỉnh thoảng phản chiếu ánh đèn neon. Đèn nháy, ánh sáng và bóng tối phác thảo bóng hình duyên dáng của y, điêu khắc sườn mặt quyến rũ ấy, nhưng thực chất cũng chỉ càng làm nổi bật vẻ tương phản và đầy mỉa mai.
Khi điếu thuốc trên tay đã cháy hết, Bùi Tiêu lại đứng thẳng, bước trên đôi giày cao gót khảnh dưới chân, đung đưa tấm lưng quyến rũ, quay người trở về thế giới thuộc về mình sau lưng.
Bên kia Khu Tô Giới Pháp, trên chiếc Cadillac màu đen, Thẩm Thông bực bội nới lỏng cà vạt.
Xe dừng trước cổng nhà số 27 đường Mã Tư Nam, hắn đứng dậy xuống xe, đóng sầm cửa lại.
Mùa đông ở Thượng Hải còn chưa đến tháng tuyết rơi, nhưng dường như quanh thân hắn đã có một lớp băng mịn bao phủ.
Vừa vào cửa, Hỉ bá đã giật mình vì dáng vẻ đằng đằng sát khí của Thẩm Thông.
“Chuyện gì vậy, thiếu gia…” Vừa nhận chiếc áo gió Thẩm Thông cởi ra, ông vừa cẩn thận hỏi: “Hôm nay không phải cậu ăn tối với lão gia sao? Sao lại về sớm như vậy…”
“Bác đã biết từ lâu…” Thẩm Thông sắc bén xoay người, cắt đứt lời Hỉ bá, “Bác đã biết từ lâu, rằng hắn là người của Thẩm Khắc Sơn rồi phải không?”
Đã hơn một tuần, hắn không trở lại Thẩm công quán trên đường Hà Phi. Hôm nay, vừa lúc công ty có một số văn bản cần Thẩm Khắc Sơn ký tên, cho nên hắn đã đồng ý ở lại ăn tối cùng ông ta.