Hào Môn Thế Gia Kim Ốc Tàng Kiều Mỹ Nhân Sườn Xám

Chương 15

Thái độ có phần “kiêu ngạo” này thực sự khiến cô tức giận.

Cô không phải là người mưu mô, quen tính thẳng thắn, liền giận tới mức túm cánh tay Bùi Tiêu.

“Tôi nói cho cậu biết, Bùi Tiêu, đừng quá kiêu ngạo!” Cô hếch cằm đến gần Bùi Tiêu, ác độc nói: “Thẩm Thông là ai chứ? Cả Bến Thượng Hải này, không có ai có thể ở cùng hắn đến đêm thứ hai đâu.”

“Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng thôi!”

Bùi Tiêu không quay lại nhìn Lý Mạt Lị, chỉ kéo cánh tay ra khỏi tay cô và bước ra khỏi phòng thay đồ.

Vì bị hạn chế bởi đôi giày cao gót trên chân nên y không thể chạy quá nhanh được, nhưng vẫn cố chạy ra cửa sau của Bách Nhạc Môn.

Mãi cho đến khi hoàn toàn thoát khỏi sự ồn ào náo nhiệt phía sau, y mới dừng lại, đứng trước một bức tường loang lổ, thở hồng hộc.

Chỉ cách một bức tường phía sau, chính là nơi xa hoa truỵ lạc, hàng đêm sênh ca, là những nơi vui chơi và giải trí lớn nhất Bến Thượng Hải. Nhưng con hẻm đổ nát trước mặt y lại là một khung cảnh khác hoàn toàn.

Nơi này không có hệ thống thoát nước, trời mưa tí tách mấy ngày liên tục và rác thải đã chất thành đống bùn kinh tởm trên đường. Nơi đây cũng không có đèn đường, chỉ có đèn neon ở Bách Nhạc Môn ngẫu nhiên hắt lên những ổ gà đầy nước thải.

Những người vô gia cư đang ngủ dưới những tán cây bên kia hẻm nhỏ, cũng có một vài phu kéo xe đang nghỉ ngơi ở một nơi khô ráo hơn một chút. Trong khi nghỉ ngơi và ăn uống, một số người sẽ tụ tập lại để chơi bài và trò chuyện, coi như chút vui vẻ hiếm có.

Hôm nay Bùi Tiêu mặc một bộ sườn xám hoa văn nhung màu xanh đậm tơ vàng, đi giày cao gót bằng da cừu mịn, trang điểm và làm tóc tinh xảo, tất chân thời thượng, tất cả đều khiến y trông lạc lõng trong con hẻm tối tăm tiêu điều này.

Có người nhanh chóng trông thấy y, như thể bị thu hút bởi mùi nước hoa quyến rũ. Một vài người đàn ông thô lỗ cùng nhau nói vài lời, rồi tiến đến gần y với nụ cười tà ác trên môi.

Nhưng khi nhìn thấy người đang dựa vào tường là Bùi Tiêu, họ không giấu được sự thất vọng.

Không phải Bùi Tiêu xấu, mà các thế lực đằng sau Bách Nhạc Môn có mối liên hệ phức tạp, và người đứng đầu trong số họ là người mà họ thậm chí không dám hó hé gì.

Nhưng có mấy người vẫn nhìn chằm chằm Bùi Tiêu, dù không dám tiến về phía trước, nhưng ánh mắt cũng không nỡ dời đi.

“Các vị đại ca…” Bùi Tiêu duỗi hai ngón tay ra, phá vỡ sự im lặng trước: “Có thuốc lá không?”

Dường như y hiểu rất rõ sự quyến rũ của bản thân, đôi mắt đào hoa đầy say đắm vừa nhẹ nhàng nhấc lên một chút, y đã quét sạch vẻ tiêu điều trong con hẻm tối tăm này và mở ra một khung cảnh mùa xuân; nhưng dường như y cũng chưa hiểu rõ bản thân mình; gương mặt lười biếng, như thể không biết đôi môi đỏ mọng đã khuấy động trái tim mọi người.

“Có có có!”

Vài tên đàn ông thô lỗ vội vã đưa thuốc châm lửa. Họ không phải muốn liều mạng, mà chỉ muốn ở cạnh mỹ nhân thêm một lúc nữa, dù chỉ ngửi thấy mùi của y.

Ngay cả khi Bùi Tiêu phun khói, họ cũng lao vào hít vài hơi, không muốn lãng phí chút nào.

“Muốn chết hả! Đám bụi đời các người đều muốn chết cả rồi sao, không sợ lát về bị hổ cái ở nhà đánh gãy xương sao!”

Đúng lúc này, cách đó không xa lại có một người đàn ông cao lớn cường tráng khác chạy tới, vừa chạy tới vừa mắng, khiến Bùi Tiêu che miệng cười khúc khích.

Người đến là phu xe kéo hàng ngày đưa đón y, Tào Dũng, người gốc Thượng Hải. Anh là người thật thà và lương thiện, đã theo y hai năm, từ khi y còn hát ở rạp. Giờ thấy mấy người này vây quanh, tưởng y bị bắt nạt nên mới vội vã chạy tới.

Đều là cu li kiếm ăn, nên phu xe kéo này đều quen biết nhau. Sau khi trao đổi vài câu bằng tiếng Thượng Hải mà Bùi Tiêu không hiểu, Tào Dũng nửa mắng nửa đùa đuổi họ đi, còn đạp vào mông người cuối cùng.

Khi anh quay lại và thấy Bùi Tiêu đang cười run rẩy, lúc này mới nhận ra là có thể mình đã quá thô lỗ, nên gãi đầu xấu hổ.

“Sao hôm nay ông chủ Bùi ra sớm vậy, không phải cậu luôn ở cửa trước sao? Sao hôm nay đổi chỗ không báo trước cho tôi biết?” Vừa nói anh vừa lắc nửa cái bánh bao nguội lạnh trong tay: “Nếu không tôi đã tranh thủ ra đây ăn luôn rồi.”

“Không có gì, tôi chỉ ra ngoài hít thở chút thôi.” Bùi Tiêu không cười nữa, xua tay: “Còn lâu mới kết thúc, anh cứ đi làm việc của mình đi.”

Tào Dũng là người thật thà, dù trong lòng nghĩ sao cũng sẽ không nói nhiều, nhận lệnh liền quay người rời đi.

Bùi Tiêu nhìn theo bóng lưng Tào Dũng, sau đó cúi đầu nhìn túi giấy trong tay, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.

Y cúi đầu hút một điếu thuốc. Khi ngước mắt lên, cuối cùng y đã quyết định giơ tay gọi người lại.

“Anh Tào, nếu anh không bận thì đi giúp tôi một việc được không?”

“Không bận, không bận, tôi chỉ đợi ông chủ Bùi xong việc thôi.” Tào Dũng vội vàng quay lại, cúi đầu nói: “Ông chủ Bùi, cần gì xin cứ bảo tôi.”

“Có một tòa nhà hai tầng theo phong cách phương Tây ở số 27, đường Mã Tư Nam.” Bùi Tiêu liếc sang một bên, cố tình không nhìn túi giấy nữa và đưa đồ cho Tào Dũng, “Xin hãy giúp tôi giao đồ, đưa cho lão quản gia Hỉ bá là được.”

Tào Dũng cầm đồ lên, thấy vẻ mặt Bùi Tiêu không bình thường, nhưng cũng không dám hỏi thêm, chỉ dè dặt hỏi: “Còn việc gì nữa không?”

“Không.” Bùi Tiêu nhẹ nhàng vẫy tay, “Khách sáo chút, và nói cảm ơn người ta là được.”

“Được.” Tào Dũng thành thật nhận đồ, đi được hai bước, không nhịn được quay người nhắc nhở: “Ông chủ Bùi, con hẻm này tối tăm, không an toàn, cậu hít thở rồi thì nên quay vào sớm đi.”

Bùi Tiêu gật đầu, không nói gì, chỉ nhìn theo Tào Dũng cầm túi giấy đi xa đến mức không thể nhìn thấy nữa, sau đó mới từ từ hạ mi xuống, có vẻ chán nản. Cuối cùng, y đặt một bàn tay lót lưng rồi dựa vào bức tường loang lổ phía sau.

Tuy mấy ngày nay không tới Bách Nhạc Môn, nhưng chỉ cần chú ý chút thì y có thể nghe được tin tức về Thẩm Thông ở bất kỳ hộp đêm nào ở Bến Thượng Hải.