Ngày hôm sau, Hoài Cẩn được má Ngô gọi dậy, má Ngô chính là bà vυ' đã giữ cô trong nước gừng tối qua, suýt chút nữa làm cô bị chín.
Cũng không phải cố tình gọi dậy, đã qua tám giờ rồi, Hoài Cẩn vẫn chưa dậy, nghĩ đến việc tối qua cô dầm mưa đêm, sợ cô ngủ một giấc không tốt, má Ngô đến kiểm tra xem cô có sốt không, khi sờ trán thì cô tỉnh dậy.
Hoài Cẩn mơ màng mở mắt, một lúc lâu mới nhận ra bên cạnh có người.
Má Ngô khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ trường sam màu nâu vàng, khuôn mặt trắng nõn mịn màng không thua kém gì cô gái đôi mươi, chỉ có điều đã lớn tuổi, khóe mắt có chút nếp nhăn, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ nghiêm nghị, khiến Hoài Cẩn cảm thấy có chút co quắp.
Mưa đã tạnh, ánh nắng rực rỡ chiếu qua cửa ra vào, dù không nhìn đồng hồ, Hoài Cẩn cũng biết thời gian không còn sớm nữa.
Má Ngô kéo màn giường lên, nói bằng tiếng phổ thông có ngữ điệu Ngô*: “Tôi sợ tiểu thư bị cảm, đến xem thử, không muốn làm tiểu thư tỉnh dậy, nếu tiểu thư muốn ngủ thêm một chút cũng được.”
*phương ngữ Ngô: được nói chủ yếu ở Thượng Hải và các vùng lân cận.
Cô gái trẻ chưa kết hôn dù ở nhà mình cũng không thể ngủ đến khi mặt trời lên cao, huống chi là ở nhà người khác. Hoài Cẩn lập tức từ giường xuống, vội vàng bắt đầu dọn dẹp giường. Nhưng má Ngô nói: “Tiểu thư không cần vội dọn dẹp, chăn đệm này phơi một chút ngủ sẽ thoải mái, lát nữa sẽ có người đến dọn. Lúc tôi lên thấy ở dưới đã chuẩn bị bữa ăn, tiểu thư có muốn dùng bữa sáng cùng với gia hay không? Nếu vậy tôi sẽ xuống dặn thêm một bộ bát đũa.”
Hoài Cẩn nghe vậy lập tức nói: “Đó là đương nhiên.”
Má Ngô nghe xong gật đầu, không nói thêm gì, rồi đi ra ngoài, khi má Ngô đi rồi, Hoài Cẩn mới có thời gian để xem xét căn phòng mình ở.
Tường trắng hồng, sàn nhà trải thảm Ba Tư, giữa phòng có một chiếc giường lớn kiểu Tây, treo màn nhung màu xanh đậm, bên cạnh giường có giá treo quần áo, treo những bộ quần áo ướt sũng của Hoài Cẩn tối qua, đã được giặt sạch và hong khô.
Dựa vào tường có tủ quần áo, giá treo, tủ ngăn kéo, còn có một chiếc bàn trang trí sơn vàng, trên đó có một chiếc bình sứ màu xanh. Căn phòng hướng về phía nam nối với một ban công, trên ban công có một chiếc ghế sofa đơn màu xanh, bên cạnh có một chiếc bàn nhỏ kiểu Tây. Cửa ở phía đông nối với phòng tắm.
Hoài Cẩn không kịp xem nhiều, nhanh chóng rửa mặt, chải tóc, thay quần áo, rồi vội vàng xuống lầu. Đến tầng một, đi qua phòng khách, là phòng ăn, giữa phòng có một bàn ăn bát tiên, một bên là ghế cao, Ngũ Thế Thanh mặc một bộ trường sam màu kem, đeo kính viền bạc, ngồi trên sofa dựa vào tường đọc báo, thấy cô đến, anh tháo kính, để báo xuống, nói với người đang đứng ngoài cửa: “Mang đồ ăn vào đi.”
Rõ ràng là đang chờ Hoài Cẩn, không khỏi khiến Hoài Cẩn mặt đỏ bừng, nói: “Xin lỗi, tôi ngủ quên.”
Trong bếp cũng đã đợi lâu, khi truyền lời xuống, ngay lập tức mang lên hai bát sữa đậu nành, hai l*иg bánh bao và bánh quẩy.
Ngũ Thế Thanh bẻ bánh quẩy ra làm đôi, đưa một nửa cho Hoài Cẩn, nói: “Hôm qua chắc chắn cô đã mệt, lại ngủ muộn, ban đầu tôi định để cô ngủ đến trưa, nhưng tôi sợ cô nếu sốt thì sẽ mê man không dậy được, nên mới để má Ngô lên xem, không ngờ lại làm cô tỉnh dậy.” Nói xong, lại nói: “Sữa đậu nành vẫn đang nóng, không thể uống ngay được, trước tiên cô hãy chấm bánh quẩy ăn, đừng để bị bỏng.”
Hoài Cẩn nghe lời, dùng nửa chiếc bánh quẩy Ngũ Thế Thanh đưa cho cô chấm sữa đậu nành ăn một miếng, quay đầu nhìn thoáng qua Ngũ Thế Thanh.
Hôm qua gặp nhau đã là ban đêm, không nhìn rõ, hôm nay nhìn lại thì tóc Ngũ Thế Thanh không phải hoàn toàn bạc, vẫn có một ít tóc đen ẩn trong đó, khuôn mặt cũng gần giống như trong ký ức của Hoài Cẩn, đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, chỉ có đôi mắt so với ấn tượng của cô thì trầm tĩnh hơn nhiều.