Cô quyết định đến tìm lão đại Đông Bang Ngũ Thế Thanh đang nổi tiếng lẫy lừng trong những năm gần đây, để tìm nơi nương tựa.
Ngũ Thế Thanh trở thành lão đại Đông Bang cũng chỉ mới hai năm, Hoài Cẩn cũng chỉ biết qua báo chí rằng người cô đã cứu năm xưa giờ đã trở thành lão đại hắc bang lớn nhất Thượng Hải.
May là Ngũ Thế Thanh có tên là Ngũ Thế Thanh, nếu anh tên là Trương Tam, Lý Tứ, hay Vương Ma Tử, những cái tên mà cả nước có không dưới một ngàn người, Hoài Cẩn sợ sẽ nhận nhầm người, cũng không dám liều lĩnh tiêu tốn nhiều tiền để tìm anh. Cô vốn cũng đã nghĩ nếu lão đại này không phải là người hung dữ năm xưa máu me đầy mình thì phải làm sao, nếu Ngũ gia này chính là người năm xưa nhưng không muốn nhận cô thì phải làm sao, nhưng thật sự rất tốt, mặc dù Ngũ Thế Thanh đã không còn là người hung dữ máu me đầy mình năm xưa, nhưng anh vẫn là Ngũ Thế Thanh, mà anh cũng sẵn lòng thu nhận và giúp đỡ cô.
Hoài Cẩn ướt sũng từ đầu đến chân ngồi trong xe có rèm che của Ngũ Thế Thanh, cảm thấy có chút xấu hổ, trong tình trạng chật vật như vậy, sẽ làm bẩn chiếc xe. Cả người cô ướt sũng, ngay cả khăn trong túi cũng ướt, muốn lau mặt cũng không được. Ngũ Thế Thanh như biết cô đang nghĩ gì, đưa cho cô một chiếc khăn màu xám trắng. Cô cảm kích vô cùng, nhẹ giọng nói lời cảm ơn, quay mặt ra ngoài cửa sổ, cẩn thận lau sạch nước trên má trên trán.
Mưa thu rất lạnh, áo quần bị mưa thu làm ướt sũng càng lạnh hơn, thời điểm Hoài Cẩn quay lưng lại với Ngũ Thế Thanh để lau mặt, có thể thấy vai lưng cô hơi run rẩy vì lạnh.
“Chạy nhanh lên.” Ngũ Thế Thanh dặn dò tài xế, rồi nói với Hoài Cẩn: “Sao lại không biết tránh mưa?”
Nói đến đây, Hoài Cẩn thật sự rất tủi thân, nói: “Tôi cũng muốn tránh mưa, nhưng người canh cửa đuổi tôi đi, không cho tôi đứng ở cửa, ngoài chỗ này tôi không còn nơi nào khác để tìm anh, ngoài việc đứng dầm mưa thì còn có thể làm gì nữa.”
Ngũ Thế Thanh đương nhiên biết cô vì sao lại đứng ở đó dầm mưa, câu trả lời này cũng không khác gì anh nghĩ, nhưng không biết tại sao, khi nghe cô nói ra với vẻ tủi thân, anh lại cảm thấy rất buồn cười. Anh cũng biết nếu cười ra tiếng, có lẽ cô lại sẽ nổi giận, thôi thì vui vẻ ở trong lòng cũng được.
Hoài Cẩn lau khô mặt, một hồi lâu không nghe thấy Ngũ Thế Thanh lên tiếng, quay đầu lại nhìn, thấy Ngũ Thế Thanh đang ngồi ở đầu kia của xe, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài, ánh sáng vàng của đèn đường lùi dần xuyên qua bóng cây, chiếu vào gương mặt anh, mờ ảo.
“Sao tóc anh lại bạc hết vậy?” Hoài Cẩn nói: “Vừa nãy tôi thấy tóc anh bạc hết, còn tưởng mình nhận nhầm người.”
Ngũ Thế Thanh là tóc bạc sớm, từ khi mười mấy tuổi đã có vài sợi tóc trắng, càng lớn tuổi càng bạc nhiều, ban đầu anh bận rộn lập nghiệp, cũng không để ý, đến khi có thời gian thì đã bạc hơn một nửa, cũng đã tìm bác sĩ xin thuốc điều trị một thời gian, nhưng hiệu quả không tốt, thôi thì không quan tâm nữa, không ngờ năm nay chưa qua ba mươi, lại gần như bạc hết.
Điều này cũng không có gì không thể nói, nhưng Ngũ Thế Thanh không có ý định trả lời. Hoài Cẩn thấy anh im lặng, không biết có phải đã làm anh không vui hay không, nên cũng không nói thêm gì.
Trước khi lên xe, Ngũ Thế Thanh đã sai người gọi điện đến dinh thự Ngũ gia để chuẩn bị nước gừng và đun nước nóng. Khi xe vào đến dinh thự Ngũ gia, Hoài Cẩn vừa ra khỏi xe, chưa đứng vững thì đã bị mấy bà vυ' cùng cô hầu quấn trong một chiếc chăn bông lớn, gần như bị khiêng vào trong nhà, mơ mơ màng màng bị đổ cho một bát nước gừng lớn, chưa đầy hai phút đã bị ném vào bồn tắm lớn đầy nước nóng.
Nước trong bồn tắm hơi nóng, nóng đến nỗi Hoài Cẩn kêu lên, nhảy chân muốn ra ngoài nhưng bị người ta giữ lại.
Bà vυ' kia rất mạnh, giữ chặt Hoài Cẩn không nhúc nhích được, nói: “Ngũ gia đã có căn dặn, đây là nước gừng đặc biệt nấu cho tiểu thư để xua lạnh, phải ngâm đủ mười lăm phút mới được ra.”
Hôm nay Hoài Cẩn vừa đi đường lại vừa bị dầm mưa, đã mệt mỏi lắm rồi, đâu còn sức chống cự, ngâm trong nước chưa đầy hai phút đã buồn ngủ, khi mở mắt ra thì đã là ngày hôm sau.
-
“Cô đến một mình à?”
“Ừ, mẹ tôi mất, nhà không còn ai.”