Ngũ Thế Thanh có một vết sẹo dài cỡ một đốt ngón tay phía sau tai phải, là vết sẹo cũ nhiều năm, xiêu xiêu vẹo vẹo, rất khó coi, vết thương này do Kim Sở Ngọc khâu lại.
Vết thương này là năm đó khi Hoài Cẩn nhặt được Ngũ Thế Thanh, là vết thương đáng sợ nhất trên người anh, mặc dù không sâu bằng vết thương ở bụng, nhưng gần như đã đến cổ, nếu còn lệch một chút nữa, sâu thêm một chút nữa, thì cô nhặt được chỉ là một xác nam không đầu.
Vết thương này nói không sâu nhưng cũng không phải để mặc cho tự lành, lúc ấy Ngũ Thế Thanh đã tự khâu nhiều lần nhưng không đến được, lại làm ảnh hưởng đến vết thương ở bụng, đau đến nỗi phải mất một lúc mới hồi phục lại, hồi phục rồi thì nhìn về phía Hoài Cẩn, người chỉ đứng nhìn mà đã sợ đến tái mét, không cao hơn cái bàn được bao nhiêu, anh đã hét lên: “Tiểu quỷ! Đến đây giúp tôi khâu!”
Hoài Cẩn đương nhiên không muốn, ngay cả may áo cô cũng không biết, lại còn bắt cô khâu vết thương đầy máu, làm sao có thể. Nhưng Ngũ Thế Thanh không buông tha, nhất định bắt cô phải làm, cuối cùng vẫn là do cô khâu.
Thực ra năm đó chỉ cần Hoài Cẩn lớn tiếng hô lên một câu, lập tức sẽ có người đến mang Ngũ Thế Thanh đi, không biết tại sao, đến cùng cô vẫn không hét lên.
Năm đó Ngũ Thế Thanh rõ ràng là được cô cứu, ăn của cô, dùng của cô, ẩn náu trong nhà cô, mà còn hung dữ như vậy, giờ đây người này lại là một trong những đại ác nhân có số má nhất cả nước, Hoài Cẩn cảm thấy mình thật sự đã ăn gan hùm mật báo, dám đến tìm anh nương tựa.
Không ngờ được, giờ đây người này lại còn lo lắng không biết có làm cô bị bỏng khi uống sữa đậu nành hay không!
Hoài Cẩn nói: “Sao anh lại không giống với lúc trước vậy.”
Câu này khiến Ngũ Thế Thanh có chút muốn cười, tuy anh đã làm không ít chuyện xấu, nhưng chính vì kẻ thù đã đủ nhiều, từ trước đến nay nếu có thể không kết thù thì không kết thù, đến phút cuối cùng tuyệt đối không lật mặt, nhìn có vẻ hòa khí nhất. Tuy nhiên, năm xưa anh lâm vào đường cùng, chỉ có thể dựa vào một đứa trẻ sáu bảy tuổi để sống sót, dù là miệng hùm gan sứa, cũng phải cố ý tỏ ra hung dữ để cô bé sợ hãi, dù sao cô không nghe lời, anh sẽ không còn mạng để sống.
Đạo lý này, Hoài Cẩn khi sáu bảy tuổi không hiểu, không ngờ đến mười sáu mười bảy tuổi rồi, lại vẫn không hiểu, chẳng phải có chút buồn cười sao.
“Cô là ân nhân cứu mạng của tôi.” Ngũ Thế Thanh gắp một cái thang bao* vào chén giấm trước mặt Hoài Cẩn, nói: “Bên trong có nước, cẩn thận đừng để bị bỏng.”
*thang bao: bánh bao có súp.
Hoài Cẩn từ phía Bắc đến, tuy đã ăn qua tiểu long bao, nhưng chưa bao giờ thấy qua thang bao, chỉ thấy vỏ bánh mỏng hơn cả sủi cảo, nhìn không đủ no, cũng không hiểu tại sao ăn bánh bao mà phải chấm giấm, trong giấm còn có vài sợi gừng, thà cho cô vài tép tỏi thì hơn, trong lòng thắc mắc, cẩn thận gắp cái thang bao trong chén giấm, cúi đầu cắn xuống.
Nước nóng từ vỏ bánh bị cắn gãy trào ra, nóng đến nỗi Hoài Cẩn lập tức kêu lên đau đớn và che miệng lại.
Nước canh trong bánh bao mới ra lò cực kỳ nóng, có khi bị bỏng nặng đến nửa tháng cũng không khỏi, Ngũ Thế Thanh thấy vậy liền vội vàng kéo Hoài Cẩn chạy vào bếp.
Người làm trong bếp của dinh thự Ngũ gia đã phục vụ bữa sáng cho chủ nhà, đang thong thả dọn dẹp bếp và chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa, không ngờ thấy lão gia nhà mình kéo một cô gái như cơn gió lao vào bếp, kéo cô đến bên bồn rửa, mở vòi nước, gỡ bàn tay cô che miệng, ấn mặt cô vào lòng bàn tay anh đang giữ nước.
Ngoài kia mọi người đều nói lão gia nhà bọn họ gϊếŧ người chỉ trong chớp mắt, nhưng trong mắt người giúp việc ở dinh thự Ngũ gia, lão gia nhà bọn họ là người hòa nhã và điềm tĩnh nhất, đây là đang làm cái gì vậy?!