Mã Hiểu Thiên nhanh chóng gật đầu: “Này rất cần thiết. Đệ lại không hiểu biết về đổ thạch, lại không có linh thức có thể cảm giác được linh lực. Đệ xem nguyên thạch làm gì đâu.”
Ứng Phong nói tiếp: “Trừ cái này chính là đừng tin người dễ bị họ mê hoặc. Tóm lại chốc lát vào đó đệ phải nghe ta. Thời điểm đánh cược thua, đa số khối đá đều có vết nứt bên trong trở thành những khối đá bỏ đi, ai cũng ghét, lúc đó chúng ta có thể thử mua.”
“Những khối đá vỡ vụn không phải linh lực đều mất sao?” Mã Hiểu Thiên khó hiểu.
Ứng Phong lắc đầu: “Khối linh thạch hoàn mỹ sở dĩ linh lực dư thừa là bởi vì chi gian linh lực có mạch lạc chống đỡ, chúng đan chéo vào nhau sẽ càng thêm hiệu quả. Nhưng linh thạch vỡ vụn, mạch lạc đứt gãy, linh lực ngắt quãng phải một lần nữa đan chéo, tự nhiên sẽ yếu hơn nhiều. Cho nên không phải linh lực biến mất, mà là bị suy yếu. Những mảnh nhỏ vẫn có linh lực tồn tại. Bằng không thành phẩm hôm qua của đệ cũng không trở thành dạng cơ bản của trang sức. Nó đích xác không đáng tiền, một trăm tám mươi đều bán không xong, nhưng không thể nói linh lực đều mất.”
Mã Hiểu Thiên há to miệng: “Một trăm tám mươi đều bán không xong?”
Ứng Phong gật đầu: “Đương nhiên. Mã não này khác với hổ phách thông thường mà đệ mua. Cái kia là toái liêu.”
Mã Hiểu Thiên kích động: “Vậy không phải đệ đem phí tổn tính quá nhiều! Cái nhẫn kia nếu bán được 3000, liền kiếm lời tận 2000!”
Ứng Phong bị cậu chọc cười: “Đúng vậy. Cho nên nếu đệ làm càng tốt càng tinh tế, dung nhập một ít công trình HÌnh Giáp vào, giá cả càng tăng lên. Đệ đi học không phải muốn chọn cơ sở chuyên nghiệp sao? Đệ có thể tìm vị Hoắc lão sư kia, cùng hắn học công trình Hình Giáp cơ sở.” Có lẽ… Chính mình có thể trộm đi xem sư huynh một chút, xem hắn mấy năm nay trải qua như thế nào…
Vào khu đổ thạch, cảnh tượng mãn nhãn xa lạ làm Mã Hiểu Thiên nhịn không được nhìn xung quanh.
Cậu sinh ra được một gương mặt xinh đẹp lại mang nét trẻ con. Hơn nữa lại nhỏ nhỏ gầy gầy như hài tử, cho nên đừng nhìn cậu ăn mặc bình thường, nhiều người đều cảm thấy cậu một dạng tiểu thiếu gia có tiền lần đầu tiên tới đây dạo chơi. LIền có vài cái tiểu nhị tới tìm cậu đấy mạnh tiêu thụ.
Ứng Phong dạy cậu “Mỉm cười đáp lại” phi thường hữu dụng. Cậu chỉ cười cười không trả lời, đối phương liền cho rằng đây là một người có thân phận. Vì thế không có ai hoài nghi là hai cái thiếu niên không một xu dính túi tới chỗ này xem náo nhiệt. Bởi vì người của khu đổ thạch không quá thích từ “Nghèo” này. Bọn có tiền đều sợ thua đến nghèo a.
Bọn họ không phải chọn nguyên thạch, cho nên trực tiếp đến khu đổ thạch. Mới vừa đến phụ cận, liền nghe được âm thanh hùng hùng hổ hổ bên trong.
“Mẹ nó thật xui xẻo! Lại là một đống đá nát!” Một tiếng nói thô to khàn khàn từ trong đám người truyền đến. Vừa nghe liền biết là giải sụp. Chỉ là không biết là cục đá gì.
Lúc này một âm thanh khác vang lên, hẳn là nữ nhân trẻ tuổi. “Đổ thạch chính là như vậy, mười lần đánh bạc chín lần thua, nhưng thắng một lần có thể được gấp trăm lần thua lúc trước. Lưu lão bản, ngài tài đại khí thô, sẽ không mới ba cục đá liền nhục chí đi? Kia liền không thể phát tài lớn nga~”