Dị Thế Chi Thợ Săn Linh Thạch

Chương 18: Nhặt được tiện nghi

Thời gian này không phải là giờ cao điểm tan tầm, cho nên tàu điện ngầm khá vắng vẻ, trong xe tính cả hai người họ thì chỉ có bốn người.

Ngồi trên ghế, Mã Hiểu Thiên còn đắm chìm trong bản đồ công trình. “Thật sự thần kỳ! Bản đồ hướng đi cảm giác giống như đang chuyển động. Rõ ràng nhìn kỹ không có biến hóa.”

Ứng Phong tuy rằng không có cùng sư phụ cùng sư huynh học qua công trình Hình Giáp, nhưng mưa dầm thấm đất cũng biết được ít nhiều. Hơn nữa hắn cùng công trình Hình Giáp có quan hệ nhất định. “Bởi vì mỗi khối linh thạch đặc thù đều không giống nhau, cho nên mỗi một bản đồ công trình cũng sẽ khác nhau. Kỹ sư hình giáp tốt nhất có thể căn cứ vào căn nguyên sinh mệnh của Khôi nhân cùng linh lực của linh thạch đặc thù kết hợp để chế tạo ra bản đồ công trình cũng như gia tăng phẩm chất của vật trang sức. Đương nhiên đơn giản nhất, chính là thiết kế mạch dẫn đường, đem linh lực trong linh thạch phát huy ra.”

Mã Hiểu Thiên nâng quai hàm: “Nghe thực phức tạp. Nhưng cảm giác thật huyễn khốc.”

Ứng Phong không rõ: “Huyễn khốc?”

Mã Hiểu Thiên sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Đại loại ý chính là tuấn tú. Không nói cái này nữa. Hôm nay đệ quyết định xuất huyết nhiều chút, mua nhiều hơn mấy khối linh thạch nhỏ.’

Ứng Phong trên mặt hiện lên nhàn nhạt ý cười: “Đệ không chờ đem chiếc nhẫn kia bán đi rồi hãy dùng nhiều tiền?”

Mã Hiểu Thiên vỗ đùi: “Kia không được! Đệ muốn bán hai khối. Vạn nhất bán đi càng nhiều tiền hơn. Huynh có cảm thấy vậy không?”

Ứng Phong gật gật đầu: “Đệ cảm thấy tốt liền được. Bất quá, ta thấy linh thạch vụn đi cửa hàng thành phẩm rất khó tìm, hôm nay chúng ta đi đổ thạch tràng đi. Nơi đó thường xuyên bán mấy cục đá đánh cược thua. Nói không chừng sẽ nhặt được tiện nghi.”

Đối với “đánh cược”, Mã Hiểu Thiên bản năng có chút mâu thuẫn. Cậu không có tài phú để đánh cược, cho nên đem hành vi này quy thành tự phá hoại cuộc sống. Nhưng nếu người khác thua đem đồ vật trở thành hàng rẻ tiền, hoặc bị mọi người bỏ không cần đến cậu liền nhặt về, có lời quá đó chứ. Vì thế cậu liền gật đầu. “Đệ còn chưa có đi qua! Huynh đã đi rồi sao?”

Nghĩ đến trước kia sư huynh gạt sư phụ cõng mình đi đổ thạch tràng, Ứng Phong không tự chủ được mà bật cười. “Đi qua vài lần. Bất quá không quen thuộc. Không phải ở thành phố Hà Tây, nhưng không khác đổ thạch tràng ở thành thị này.”

Mã Hiểu Thiên sửng sốt: “Tiểu Phong! Đệ chưa gặp qua huynh cười lên đẹp như vậy!”

Ứng Phong bị cậu rống lên hoảng sợ. Lúc này mới ý thức được chính mình vừa mới cười. Tiếp theo liền xấu hổ. Nhưng vừa nhớ đến bộ dáng của sư huynh, như thế nào cũng không xong. Sư huynh làm lão sư ở trường học của Hiểu Thiên, chắc là biết chính mình đang ở thành phố Hà Tây, cho nên mới đến tìm mình sao? Nhưng mà, sư huynh hẳn sẽ trực tiếp tìm chính mình, mà không phải đi làm lão sư đi? Hay là nói… sư huynh đã từ bỏ hắn… Bởi vì hắn không nghe lời trộm chạy mất…

Thấy Ứng Phong không đáp lại chính mình, ngược lại thần sắc có chút thương tâm. Hiểu Thiên bị hoảng sợ: “Ai ai ai, huynh đây là như thế nào a? Đừng làm đệ sợ!”

Ứng Phong lắc lắc đầu: “Ta không có việc gì, đại khái sắp đến thời kì phát bệnh, cảm xúc có chút dao động.”

Ứng Phong cảm xúc dao động không tiếp tục ngốc. Đã tới thị trường linh thạch, Ứng Phong liền bắt đầu giảng cho Mã Hiểu Thiên quy củ cơ bản.

“Khi đi vào, cái gì cũng đừng nói. Nhân gia nếu kêu đệ xem cái gì, đệ cười là được. Cũng không cần một hai phải mở miệng. Đệ có thể xem cục đá, nhưng đừng dễ dàng dò hỏi giá cả. Một nửa đổ thạch trong tiệm đều có khu vực yết giá, nếu lỡ làm cục đá rơi xuống hư hỏng liền dựa theo hạn mức cao nhất của khu vực bồi thường. Đệ cũng biết, có một vài loại linh thạch không được làm rớt.”

Editor: Hic mấy cái công trình Hình Giáp phức tạp nên edit có thể bị sai sót, mọi người thông cảm và góp ý dưới cmt mình sẽ sửa nhé.