Chẳng hạn vào thời điểm ăn cơm Mã Hiểu Thiên sẽ kể cho hắn sự tình ở trường học. Cậu sẽ đem ác ý của người khác trở thành chuyện vui đùa nói cho Ứng Phong nghe, còn sẽ tỏ vẻ tự giễu cho rằng bọn họ nói cũng có đạo lý, sau đó liền cười to. Lại tỷ như thời điểm ở nhà lúc trước, sư huynh chưa bao giờ dong dài nói chính mình không cười, không nói, không thích câu thông với người khác có gì không tốt. Nhưng mỗi ngày Mã Hiểu Thiên sẽ nói một ít việc không có gì buồn cười làm hắn thay đổi biểu tình. Cũng sẽ khuyên hắn cùng người khác giao lưu có bao nhiêu quan trọng.
Hắn biết đứa nhỏ đang dùng phương thức thiện lương nhất làm cho hắn vui vẻ một chút. Nhưng có đôi khi, thật sự không phải hắn muốn cười là sẽ cười được.
Liền giống như Mã Hiểu Thiên có lúc mặt ủ mày ê.
Hôm nay từ siêu thị trở về, Mã Hiểu Thiên liền ngồi trên sô pha ở phòng khách, gác chân, cầm di động dùng máy tính tính toán trong tay hôm nay còn bao nhiêu tiền, còn có thể dùng đến bao lâu. “Ai. Luôn tiêu sày như vậy, tiền thu vào thì ít, làm sao bây giờ.”
Thời điểm không có người, Mã Hiểu Thiên sẽ một mình thì thầm phát tiết một chút cảm xúc trong lòng. Tiền không đủ dùng là tâm bệnh lớn nhất của cậu, sẽ làm cậu cảm thấy bất an, cũng làm cậu đối với tương lai sinh ra một ít mê mang. Rốt cuộc trừ bỏ tiền tiết kiệm cha mẹ lưu lại cùng với phúc lợi xã hội, cũng chỉ có tiền thuê nhà mỗi tháng của Ứng Phong. Chi phí hằng ngày hơn nửa là vào việc đi học, còn có các loại chi phí phụ, mấu chốt nhất chính là tiền mua sắm linh thạch, cậu vẫn luôn không đủ chi. Cậu không biết số tiền tiết kiệm còn chống đỡ được bao lâu. Lợi thế cuối cùng của cậu là phòng ở cha mẹ lưu lại, đây là nhà của cậu, là chỗ an cư lạc nghiệp, huống chi phòng ở nơi này không đáng giá bao nhiêu tiền, bán cũng không được bao nhiêu.
“Lập tức liền khai giảng, tiền học lại một bút. Thật không muốn tiêu tiền.Tại sao ta không thể đi làm công vậy nè. Thật phiền.” Suy tính nhiều lần đều không khác nhau, cậu trong lòng loạn đến hoảng, đem bản thân quăng ngã trên sô pha, thở dài mệt mỏi.
Thời gian mỗi ngày của Ứng Phong không phải quá cố định, nhưng cơ bản đi tám về năm không sai biệt lắm. Bởi vì Ứng Phong cấp bậc không cao, hơn nữa lại mới vừa thành niên không lâu, công việc mang lại giá cao là thợ săn và bảo tiêu rất khó rơi lên đầu hắn. Hắn nhiều nhất là săn một ít dị thú trung cấp, còn có làm công việc bảo tiêu một thời gian ngắn. Hôm nay hắn làm bảo tiêu, cho nên trở về tương đối sớm, khi về đến nhà mới thấy được cảnh Mã Hiểu Thiên nằm ngửa trên sô pha thở ngắn than dài.
Hắn hiểu rõ tính tình của Mã Hiểu Thiên, thông thường vào thời điểm này, nhất định là liên quan đến tiền. Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chính là đối với tiền quá nghiêm túc. Bất quá cũng là do cha mẹ đã mất, không có nhiều di sản, còn phải đi học, lại mắc chứng thiếu linh lực, thảm nhất là chưa đến 20 tuổi không thể làm công. Đó cũng là nguyên nhân đầu tiên mà hắn vẫn luôn không dọn đi. Hài tử luôn lạc quan hướng về phía trước, thật sự rất khó, bản thân còn mạnh mẽ hơn so với hắn. “Đệ thứ hai tuần sau khai giảng, đồ đạc chuẩn bị tốt rồi sao?”
Mã Hiểu Thiên ngồi dậy: “Không có gì muốn chuẩn bị. Dù sao đệ cũng không ở ký túc xá. Nhưng huynh hôm nay trở về thật sớm, đệ còn chưa nấu cơm đâu.”
“Hôm nay nhận một nhiệm vụ, không quá phức tạp nên quay về sớm. Bây giờ thời gian còn sớm, bồi ta đến thị trường linh thạch đi.”