Nghe được tiếng cửa, Mã Hiểu Thanh đang mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra, xác nhận lại là Ứng Phong, cậu mới cười hì hì: “Hôm nay vẫn là lão tam dạng, bất qua ngày mai đệ sẽ đi ‘nhập hàng’!”
Ứng Phong rất ít cười, nhưng đối với hài tử nhỏ hơn mình tận ba tuổi lại không thể trưng ra bộ dáng khó gần. ”Hôm nay làm nhiệm vụ săn được ít con mồi, bán một phần, còn để lại bốn con gà rừng.” Đổi tốt dép lê, xách theo cái túi lớn hướng vào phòng bếp.
Mã Hiểu Thiên nghe được có bốn con gà rừng, lập tức vui vẻ ra mặt. “Quá tuyệt vời! Như vậy hai ta ít nhất nửa tháng ăn thịt có thể giảm bớt tiền tiêu rồi! Bất quá huynh phải mất không ít tiền.”
Ứng Phong đem túi đựng bốn con gà rừng đã nhổ sạch lông ném vào quầy giữ tươi, nhìn trên bệ bếp chỉ có ít đồ ăn cùng một nồi cơm, lại nhìn ma ốm Mã Hiểu Thiên, không tiếng động thở dài: “Đệ muốn ăn nhiều thịt mới được. Vốn dĩ thân thể đã không tốt. Ta không thiếu chút tiền này. Huống chi chính ta cũng muốn ăn. Khôi nhân sức ăn rất lớn.”
Mã Hiểu Thiên tuyệt đối sẽ không rối rắm sự tình này, Ứng Phong nói như vậy, cậu biết đối phương có ý tốt, lập tức liền không nói nhiều. “Đệ làm gà hầm nấm cho huynh! Nhớ tới liền có chút thèm!”
Ứng Phong không tự giác mà lộ ra một cái nhàn nhạt tươi cười. “Đệ như thế nào có thể đem nấm tím làm thành đủ các loại đồ ăn vậy?” Trước kia sư phụ vô cùng thích ăn, nhưng chưa từng có ai đem một thứ nguyên liệu làm ra hai ba mươi loại đồ ăn. Chỉ bằng điểm này, hắn cảm thấy Mã Hiểu Thiên rất lợi hại.
Mã Hiểu Thiên đắc ý dào dạt: “Vậy huynh không xem đệ là ai! Đệ chính là một tay thiện nghệ Mã Hiểu Thiên!”
Ứng Phong lần này thực sự cười: “Đệ vẫn là kêu mã tiểu nhị càng chuẩn xác một chút. Tự khen chính mình mà không ngại ngùng.”
Mã Hiểu Thiên hoàn toàn không ngại Ứng Phong phun tào, ngược lại cảm thấy người luôn xụ mặt dọa bạn cùng phòng lúc cười lên mới đẹp, rõ ràng năm trước mới vừa thành niên. Cả ngày một bộ ông cụ non. Chính mình sống tận hai đời so với hắn càng thêm hoạt bát. Ai, cậu từ nhỏ đã không biết ngại ngùng ha ha ha. “Các ngươi đều không khen đệ, đệ đương nhiên liền tự khen chính mình! Xem đệ có bao nhiêu săn sóc!”
Lúc ăn cơm Ứng Phong rất ít nói chuyện, nhưng từ khi trở thành bạn cùng phòng với Mã Hiểu Thiên, có nhiều thói quen sinh hoạt dần bị thay đổi.