Dị Thế Chi Thợ Săn Linh Thạch

Chương 3: Mã Hiểu Thiên

Vì thế cậu đột phá ý tưởng, ở trước cửa nhà dán lên bố cáo cho thuê. Cậu hy vọng có người có thể cùng mình chia sẻ một ít gánh nặng. Tuy rằng phòng ở là cha mẹ lưu lại, nhưng tiền thuê nhà, điện nước đều cần tiêu tiền. Nhiều năm như vậy, tiền tiết kiệm của cha mẹ đã dùng đến không còn bao nhiêu, tuy rằng trước năm 20 tuổi, vẫn còn trợ cấp xã, nhưng nếu muốn tiếp tục đọc sách, cậu liền khó mà chống đỡ. Đáng giận nhất chính là thế giới này nghiêm khắc cấm trẻ vị thành niên dưới 20 tuổi làm công việc, làm cậu mất đi cơ hội tìm việc. Duy nhất thu vào chính là cậu bán một ít ngoạn ý nhỏ ở trên mạng, như là một ít linh thạch chính mình dùng hết, tuy rằng đã không còn linh lực, nhưng bộ dáng vẫn xinh đẹp, cậu liền nhớ lại đời trước từng cùng nhân gia làm học đồ gia công trang sức, lúc đó có nhìn thấy một ít đồ vật, liền mua một ít kim loại linh tinh làm thành vật trang trí nhỏ. Nguồn tiêu thụ không phải quá tốt, nhưng có còn hơn không, tổng so với mấy cục đá vô dụng bị ném ở dưới giường còn luyến tiếc vứt đi tốt hơn nhiều.

Ứng Phong là mùa hè năm trước mới tới thuê một gian phòng ở. Vẫn là Mã Hiểu Thiên bố cáo lên mạng mà quên mất, đến tận hai năm sau.

Ngoài ý muốn mà vui vẻ, Mã Hiểu Thiên rất quý trọng bạn cùng phòng khó có được này. Hiện tại tiền thuê nhà của cậu là thấp nhất trong loại nhà ở tiêu chuẩn của xã, hơn nữa nhân gia vẫn là một người một hộ. Vì thế cậu ngốc hề hề chủ động ôm đồm việc nấu cơm thu thập nhà ở, liền sợ bạn cùng nhà cùng chính mình chia sẻ một nửa phí điện nước, cũng có thể mỗi tháng cho mình một ngàn khối tiền thuê, 500 khối tiền cơm chạy trốn.

Cũng may Ứng Phong là người vô cùng dễ ở chung. Tuy rằng thoạt nhìn khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng khốc khốc, cũng không dễ nói nói chuyện, nhưng đối với người thực sự không tồi. Hơn nữa hai người bọn họ còn có điểm giống nhau, đó là đều mắc phải chứng khuyết thiếu linh lực, cách một đoạn thời gian liền phải dùng linh thạch bổ sung linh lực. Ứng Phong bệnh trạng so với Mã Hiểu Thiên còn nghiêm trọng hơn, mấu chốt chính là Ứng Phong vẫn là một thợ săn Khôi nhân miêu hình, yêu cầu linh lực từ số lượng đến giá cả đã vượt xa phạm vi đau thịt mà Mã Hiểu Thiên chịu được.

Trong nồi là lát thịt đã bị xào chín, thế giới này thịt chủ yếu đến từ săn thú, đương nhiên chăn nuôi cũng có, chỉ là mặc dù thuần dưỡng đến nuôi dưỡng động vật thịt đều không có gì thay đổi, cho nên làm thịt so với đời trước khó hơn một ít. Đặc biệt là thịt thú giá cả tiện nghi.

Đừng nhìn thịt không dễ dàng cắt, thịt chất cũng tương đối dai, nhưng hương vị tuyệt đối không thể chê. Mã Hiểu Thiên làm đồ ăn phi thường có kiên nhẫn, nhiều năm sinh hoạt cũng sờ soạng ra một ít kỹ xảo nhỏ, hơn nửa đời trước cũng là chính mình nấu cơm cho chính mình ăn, trù nghệ có thể nói so với người thường của thế giới này tốt hơn rất nhiều. Này nhiều ít là đền bù cho nguyên liệu nấu ăn không đủ, cũng là lý do Ứng Phong cảm thấy thuê được chỗ này là điều may mắn nhất.

Mở ra cửa phòng, Ứng Phong nghe được hương vị thơm ngào ngạt. Nguyên bản biểu tình banh lại lập tức trở nên nhu hòa, mỗi ngày ngủ dậy là có thể ngửi được mùi cơm sáng là tốt đẹp nhất.