Tính Cách Của Nhân Vật Chính Kiểu Bạch Liên Hoa Bị Sụp Đổ Rồi

Chương 15

Nghe nói người phụ nữ xinh đẹp có quyền có thế ở thành phố Q, sắp xếp cho Trác Khiêm đi học ở Hoa Cao chỉ là chuyện ngoài miệng mà thôi.

Vì thế Trác Phi ôm mộng, xúi Chu Văn Nhã đi tìm người phụ nữ xinh đẹp, xin cô ấy tiện thể cho Trác Phi đi học ở Hoa Cao luôn.

Nhưng người phụ nữ xinh đẹp từ chối không thương tiếc. Khi cô nói chuyện với Chu Văn Nhã không hề dịu dàng như khi nói chuyện với Trác Khiêm. Giọng nói lạnh ngắt như rớt xuống hầm băng, thái độ trịch thượng lộ ra vẻ hơn người, cô nói: “Hồi đó Tiểu Tuyết để lại một căn nhà và một số tiền lớn cho các người, bị các người tiêu xài hết thì thôi, còn nuôi dạy con của Tiểu Tuyết thành như vậy. Giờ các người còn có mặt mũi đến nhờ tôi giúp đỡ?”

Chu Văn Nhã bị khiển trách mà mặt đỏ bừng, vừa nhục nhã vừa tức giận, nhưng không dám cãi cố, chỉ có thể tiếp tục nhờ vả: “Dù gì Phi Phi cũng là em của Khiêm Khiêm…”

“Liên quan gì đến tôi?” Người phụ nữ xinh đẹp ngắt lời bà, cười nhẹ, “Tôi chỉ nói thế này thôi, trường dạy nghề rất hợp với con gái bà, đừng có kén cá chọn canh.”

Ngắt cuộc gọi, mặt Chu Văn Nhã xanh lét, Trác Phi ngồi cạnh nghe thấy toàn bộ cũng không chịu nổi nhục nhã khóc thành tiếng.

Chuyện đó đã trở thành cái dằm trong tim Trác Phi, chỉ cần thấy mặt Trác Khiêm là bắt đầu giở giọng.

Trác Khiêm nói không lại nhỏ, lần nào cũng bị nhỏ chọc tức đến giậm chân.

Nhỏ cũng chỉ có thể dùng cách như vậy để lấy lại chút tôn nghiêm và an ủi từ trên người Trác Khiêm.

Nhưng điều kỳ lạ là, Trác Khiêm hôm nay không bị vài câu nói của nhỏ chọc cáu lên như trước kia, mà lại bình tĩnh đến lạ, như thể đối tượng đang bị nhỏ châm chọc mỉa mai không phải bản thân anh ta vậy.

Không biết có phải ảo giác của nhỏ hay không, hình như Trác Khiêm đang khẽ mỉm cười.

Trác Khiêm khi không trang điểm cười lên rất đẹp, khóe miệng cong nhẹ, đôi mắt cún tròn xoe chứa đầy ánh sáng lấp lánh, khiến người ta ưa thích, nhưng cái đầu vàng tro phản chủ gây mất tập trung.

Thế nhưng Trác Phi vẫn ngây người ra nhìn.

Lúc này, nhỏ nghe Trác Khiêm nói: “Đừng tự coi thường mình, mọi người không phải bà con nghèo, so ra còn có tiền hơn tôi nhiều.”

Trác Phi nghe thấy câu này sai sai, không rõ Trác Khiêm muốn nói gì.

Nào ngờ giây tiếp theo, Trác Khiêm bỗng nhỏ giọng: “Hôm trước cô vừa tặng một sợi dây chuyền giá hai nghìn tệ cho Trần Thừa mà nhỉ?”

Vừa dứt câu, sắc mặt Trác Phi đổi xoành xoạch.

“Anh, tại sao anh biết…” Trác Phi nói nửa chừng, vô thức nhìn về phía bóng lưng đang bận rộn trong bếp của Chu Văn Nhã, không dám nói tiếp.

Nhưng chỉ với vài giây ngắn ngủi này đã đủ khiến lưng nhỏ ướt mồ hôi lạnh.

Tại sao Trác Khiêm biết Trần Thừa? Thậm chí còn biết nhỏ mua dây chuyền đắt tiền tặng Trần Thừa.

Chẳng lẽ có người lén nói cho Trác Khiêm biết?

Không đúng không đúng, nhỏ giấu rất kỹ, ngoại trừ hai ba người bạn thì không có bất cứ ai biết mối quan hệ giữa nhỏ và Trần Thừa. Hơn nữa, tên Trác Khiêm ngu ngốc này đâu có giống người có tâm tư sâu nặng?

“Tôi không chỉ biết cô tặng dây chuyền cho Trần Thừa, tôi còn biết hai nghìn tệ đó là trộm từ chỗ tôi nữa đấy.”

“Vu khống!” Trác Phi kích động phản bác, vẫn không dám cao giọng, “Số tiền đó là tôi tự mình kiếm ra.”

“Không phải là kiếm ra nhờ trộm đồ trong phòng tôi đem đi bán second-hand à?”

“…”

Trác Phi chợt im bặt, mặt mày sợ hãi, nhỏ đinh ninh cho rằng không ai hay biết, không ngờ Trác Khiêm biết hết…

Tại sao lúc trước Trác Khiêm không vạch trần nhỏ? Cố tình đợi đến bây giờ.

Ngước nhìn gương mặt trắng nõn với nét mặt phúc hậu, nụ cười vô hại kia của Trác Khiêm, Trác Phi chợt thấy ớn lạnh cả người.

Trác Khiêm cũng không thèm nể tình với nhỏ, nói thẳng cách giải quyết: “Giờ tôi cho cô hai lựa chọn. Một là tôi lập danh sách, cô đền cho tôi giá gốc của những thứ đã bán. Hai là cứ để như vậy, nhưng tôi không chắc một ngày đẹp trời nào đó lỡ nói chuyện này ra.”

Nghe đến đây, sắc mặt Trác Phi tái nhợt, xém nữa không đứng vững.

Mấy thứ trong phòng Trác Khiêm có món nào không có giá hàng trăm hàng nghìn đâu? Với lại, nhỏ đã lấy kha khá, nếu đền toàn bộ với giá gốc, thì chỉ có nước đi bán máu thôi!

Trác Phi ấp úng nói: “Tôi không có tiền.”

Trác Khiêm nhún vai: “Vậy thì thôi.”

Nói xong, cậu đi vòng qua người Trác Phi, đúng lúc thấy Chu Văn Nhã bưng chén đũa từ nhà bếp ra.