Tính Cách Của Nhân Vật Chính Kiểu Bạch Liên Hoa Bị Sụp Đổ Rồi

Chương 16

“Thím, để con làm cho.” Trác Khiêm cầm chén đũa.

Chu Văn Nhã ngại ngần cười: “Thím không biết con về, nên không mua nhiều đồ ăn. Thím hâm nóng bữa tối, còn xào thêm dĩa rau xanh, con ăn tạm đi.”

Trác Khiêm nhìn những món ăn được dọn lên bàn, một dĩa gà Cung Bảo ăn còn dư, một dĩa thịt heo xé sốt Bắc Kinh ăn còn dư, ngoài ra còn có một dĩa rau diếp ngồng xào.

Xem ra lúc cậu không có nhà thì đồ ăn của gia đình này cũng khá ngon lành.

“Thím, làm phiền thím rồi ạ.”

“Ăn xong bỏ vào bồn rửa là được, ngày mai thím sẽ rửa.” Chu Văn Nhã dặn xong, tính quay về phòng.

Trác Khiêm bỗng gọi bà lại: “Đúng rồi, thím, con có chuyện muốn nói với thím.”

Chu Văn Nhã ngờ vực quay đầu.

Trác Khiêm đang định mở miệng, Trác Phi cách đó không xa đột nhiên hét lên: “Trác Khiêm!”

Chu Văn Nhã hốt hoảng, cau mày mắng Trác Phi: “Con bé này làm gì vậy? Chỗ này cách âm không tốt, đừng làm phiền hàng xóm.”

Trác Phi không thèm nhìn Chu Văn Nhã, đôi mắt đỏ hồng nhìn thẳng vào Trác Khiêm.

Trác Khiêm ngầm hiểu, cười nói với Chu Văn Nhã: “Không có gì đâu thím, thím đi nghỉ trước đi ạ.”

Đợi Chu Văn Nhã đi rồi, Trác Phi mới bước đến, nhỏ đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, biểu cảm cứng nhắc rặn ra một câu: “Tôi không có nhiều tiền như vậy, đền một nửa có được không?”

Trác Khiêm đặt chén đũa lên bàn, không quay đầu lại nói: “Không cần bàn nữa.”

Trác Phi nghẹn lời: “Vậy anh cho tôi nửa năm đi.”

“Một tháng.”

“Ba tháng.”

“Một tháng.”

“Vậy thì, một tháng rưỡi?”

Trác Khiêm dừng động tác kéo ghế, quay đầu nhìn Trác Phi: “Cô thích ra điều kiện như vậy thì khỏi nói đi.”

“Không không không, một tháng thì một tháng.” Trác Phi nói, “Tôi trả tiền cho anh, nhưng nếu anh nói cho ai biết dù chỉ một chữ, thì tôi có chết cũng không tha cho anh.”

Trác Phi đi rồi, nhà bếp chỉ còn lại mình Trác Khiêm.

Vương Tử xuất hiện, khó hiểu chậc một tiếng: “Con nhỏ này không biết xấu hổ mà lại sợ bị mẹ phát hiện ra có bạn trai ư? Nhìn sao cũng không giống người sẽ biết sợ mà.”

Trác Khiêm cúi đầu ăn cơm, cậu không ăn hai dĩa đồ ăn còn thừa kia, chỉ gắp rau diếp ngồng, tiện thể trả lời Vương Tử: “Chắc là bị Trần Thừa bắt chẹt cái gì rồi.”

Cậu không rõ tình tiết cốt truyện khúc sau, chỉ nhớ mang máng Trần Thừa là lưu manh. Lúc Trác Phi bị Chu Văn Nhã ép chia tay gã, gã đã lấy ra cái gì đó khiến cả gia đình loạn cào cào.

Cậu biết Trác Phi sợ thứ đó, nhưng không ngờ là sợ đến vậy.

Cơm nước xong, Trác Khiêm đi tắm.

Nằm lên giường, cậu sờ trán, đã không còn quá nóng.

Bao nhiêu chuyện xảy ra trước đó khiến cậu không rảnh để thấy mệt, bây giờ tĩnh tâm lại thì cảm giác đau đầu mới ùa đến từng cơn, đập vào đầu như búa bổ.

Cậu lăn qua lộn lại, đến hơn nửa đêm, mới mơ màng dần chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau khi tỉnh dậy, đã là hơn một giờ chiều. Mở mắt ra nhìn thấy trần nhà xa lạ, cậu ngu người một lát mới nhận ra mình đã xuyên sách đến đây.

Tuy rằng cậu cũng không mấy quyến luyến với cuộc sống trước kia, nhưng cái nhà kia ít nhất vẫn có thể cho cậu cuộc sống dư dả, đâu như hiện tại, bị bệnh cũng không có tiền đến bệnh viện.

Trác Khiêm gác tay lên trán, thở dài một hơi.

Tục ngữ nói, một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán. Bây giờ coi như cậu đã hiểu được câu nói đó.

Cậu xoay người xuống giường, từ trong vali lấy đống quần áo đã thu dọn ra.

Phần lớn quần áo của nguyên chủ đều để trong trường, cũng không biết gu của nguyên chủ là học từ đâu ra, tóm gọn bằng hai chữ—— lố lăng.

Tất cả đều là sản phẩm có logo của thương hiệu được in to, làm như sợ người khác không biết đống quần áo này đắt tiền. Hơn nữa, kiểu dáng và màu sắc đều không phải đồ mặc thường này, mặc vào trông như chuẩn bị đi sàn diễn thời trang ở đâu không.

Trác Khiêm lục tung đống quần áo lòe loẹt này lên mới tìm được hai bộ coi như tạm được. Một bộ là áo hoodie trắng phối với quần short đen, một bộ là áo sơ mi màu trắng gạo phối với quần jean ống rộng nhạt màu.

Trác Khiêm đặt hai bộ lên giường, chống cằm phân vân.

Vương Tử nói: “Bộ thứ nhất đẹp!”

Trác Khiêm cũng thích bộ thứ nhất hơn, trong phòng không có gương, cậu mặc vào rồi ra khỏi phòng. Cậu chọc Vương Tử: “Hóa ra gu của cậu bình thường phết, tôi còn tưởng cậu cũng thích logo lớn cơ.”