Tính Cách Của Nhân Vật Chính Kiểu Bạch Liên Hoa Bị Sụp Đổ Rồi

Chương 14

Trác Khiêm đặt vali phía sau cánh cửa phòng ngủ, xoay người, nhìn thấy một cô gái mặc váy ngủ dài màu hồng nhạt đi về phía cậu. Cô gái khoanh tay, tóc đen buộc đuôi ngựa, trên mặt nhỏ đắp mặt nạ màu đen, chỉ lộ ra đôi môi hồng phớt nhỏ xinh và đôi mắt đầy ác ý.

Trong phút chốc nhìn thấy Trác Phi, Trác Khiêm dường như trông thấy Vương Tử phiên bản nhân cách hóa.

Nhất là cái cách nói chuyện chanh chua kia của Trác Phi, y như đúc cùng một khuôn với Vương Tử mà ra.

Chẳng lẽ nhân vật phản diện phụ trong bộ này đều được sinh ra từ cùng một xưởng sao?

Vương Tử không hề biết Trác Khiêm đang thầm chửi nó một trận từ trên xuống dưới, rất ư là lo lắng mở miệng: “Nhỏ này khó chơi lắm, có thể tránh được thì tốt nhất là không cần nảy sinh xung đột làm gì, có thể chọc cậu phát ớn tới mất ngủ luôn.”

Trác Khiêm ngạc nhiên nói: “Không ngờ cũng có người khiến cậu rén.”

“Lời này của cậu có ý gì?” Vương Tử không vui, ồm ồm nói, “Tuy rằng tôi chỉ là một hệ thống, nhưng tôi cũng có hỉ nộ ái ố của nhân loại đó.”

Cuối cùng, lại bổ sung thêm, “Hơn nữa, không thể nói là tôi rén nhỏ này, là phiền phức. Hồi trước nhỏ toàn tới kiếm chuyện với bọn tôi, không thể đánh, chửi thì, lúc nào cũng chửi thua, tức chết tôi!”

“Từ từ!” Trác Khiêm nhạy cảm nắm được từ khóa, “Hồi trước? Tới kiếm chuyện với mấy cậu?”

Vương Tử lập tức câm như hến.

Dù cho Trác Khiêm có dò hỏi cỡ nào đi nữa, Vương Tử cũng không chịu nói thêm câu nào.

“Ê, tôi đang nói anh đó! Anh không có tai hả?” Giọng nói tức muốn hộc máu của Trác Phi lôi Trác Khiêm trở về với thực tại.

Trác Khiêm lấy lại tinh thần, không biết Trác Phi đã đến trước mặt cậu tự khi nào, đôi mắt to lộ ra từ mặt nạ kia hung tợn trừng cậu, đồng thời chặn đường đi của cậu.

“Ngẩn người.” Trác Khiêm nói, “Cô vừa nói gì?”

Nghe vậy, Trác Phi lập tức giận sôi gan, nhỏ giật mặt nạ xuống: “Anh giả vờ giả vịt cái gì? Rõ ràng anh biết tôi vừa nói gì.”

Trác Khiêm tỏ vẻ vô tội: “Tôi không nghe rõ thật.”

Trác Phi vứt đại mặt nạ lên chiếc tủ bên cạnh, vẻ ngoài xinh đẹp, thuộc kiểu nữ sinh trong sáng, nhưng biểu cảm và ánh mắt quá ác liệt, ngược lại càng giống một con rắn độc đang phun chữ, khiến người ta khó có ấn tượng tốt được.

“Không hổ là người đi học ở Hoa Cao, thấy nhiều gặp nhiều, mắt cao hơn trời, không thèm quan tâm đến bà con nghèo như bọn tôi nữa.” Trác Phi ăn nói quái gở, “Cũng đúng, người nói chuyện với anh toàn là tiểu thư thiếu gia nhà giàu, bà con nghèo khó chỗ bọn tôi sao mà xứng nói chuyện với anh.”

Nhắc đến Hoa Cao, Trác Phi không giấu được ánh mắt ghen ăn tức ở nữa.

Hoa Cao là trường tư lập tốt nhất thành phố D, diện tích lớn nhất, môi trường giảng dạy tốt nhất, hơn nữa giáo viên giỏi nhất khu vực đều tập trung lại ở Hoa Cao. Đương nhiên, mấy thứ đó đều không đủ để hấp dẫn Trác Phi, cái khiến Trác Phi nhớ thương chính là hầu như các cậu ấm của thành phố D đều theo học Hoa Cao.

Điều kiện tuyển sinh của Hoa Cao rất khắt khe, nếu gia đình không có tiền không có quyền, thì phải có thành tích học tập đứng đầu toàn khối. Trác Duệ đã từng thi đậu Hoa Cao, nhưng cuối cùng vẫn đi học trường Trung học số ba vì được miễn học phí toàn phần.

Mà Trác Khiêm và Trác Phi đều là học tra đội sổ, thậm chí, thành tích của Trác Khiêm suýt chút nữa là không đậu nổi trung học phổ thông. Năm ngoái, lúc tốt nghiệp trung học cơ sở, Chu Văn Nhã chạy đôn chạy đáo xoay sở, nhờ vả đó đây mới nhét Trác Phi vào một trường dạy nghề, ngay cả Trác Khiêm cũng bị bắt đi làm ở một xưởng đồ điện.

Không ngờ, một buổi chiều nọ, một người phụ nữ xinh đẹp chạy siêu xe bước vào cửa nhà bọn họ, dẫn Trác Khiêm đi.

Đợi khi Trác Khiêm trở về, không chỉ được người phụ nữ kia sắp xếp cho đi học ở Hoa Cao, mà từ đó về sau, thỉnh thoảng người phụ nữ xinh đẹp ấy cũng sẽ đến thăm cậu, dẫn cậu đi ăn đi mua sắm.

Nghe nói người phụ nữ xinh đẹp sống ở thành phố Q bên cạnh, là bạn thân của mẹ Trác Khiêm. Lúc sinh thời, mẹ Trác Khiêm từng cho cô mượn rất nhiều tiền vào giai đoạn cô còn nghèo túng, đến hai năm gần đây, cô đột nhiên phất lên, mới đến tìm Trác Khiêm báo đáp ân tình.

Khi đó, có nằm mơ Trác Phi cũng không nghĩ đến, không ngờ trên đời này lại có chuyện tốt như vậy rớt trúng đầu Trác Khiêm.