Ăn xong, Tiêu Khâm Nhan cùng Tần Hạc Dao lên lầu ký hợp đồng.
Sau khi nhận được hợp đồng, Tiêu Khâm Nhan lướt qua một lượt, thấy không có vấn đề gì thì ký luôn, ký rất nhanh chóng.
Tần Hạc Dao vốn còn sợ cậu do dự, lúc này ngược lại có chút muốn nhắc nhở cậu xem kỹ rồi hãy ký.
Ánh mắt anh đầu tiên rơi vào chữ ký của Tiêu Khâm Nhan.
Chữ ký của Tiêu Khâm Nhan rất đẹp, rõ ràng đã luyện tập, mang lại cảm giác mượt mà và thanh thoát, toát lên sự tự tin.
Tiếp đó, theo nét chữ ký, ánh mắt Tần Hạc Dao chuyển sang tay của Tiêu Khâm Nhan.
Mặt Tiêu Khâm Nhan đẹp, chữ ký đẹp, tay cũng đẹp.
Bàn tay của cậu như một tác phẩm nghệ thuật được nghệ sĩ tỉ mỉ điêu khắc, đường nét mượt mà, khớp xương rõ ràng, mỗi ngón tay đều thon dài, ấm áp mà tinh tế.
Không lâu sau, Tiêu Khâm Nhan dừng bút, Tần Hạc Dao cầm hợp đồng lên, vừa kiểm tra vừa hỏi cậu: “Xem qua hết điều khoản chưa? Không có vấn đề gì chứ?”
“Không, tôi tin tưởng anh.” Tiêu Khâm Nhan cười với Tần Hạc Dao.
Chữ “không” của cậu không phải là “không xem qua”, cũng không phải “không có vấn đề”, mà là “không sao cả”.
Cậu đã xem, chỉ là xem không đủ kỹ.
Cậu cảm thấy không có vấn đề, chưa chắc thật sự không có vấn đề.
Nhưng không sao cả, thật sự có vấn đề, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, không có gì cậu không thể gánh vác và giải quyết.
Bắt gặp ánh mắt của Tiêu Khâm Nhan, Tần Hạc Dao lần đầu tiên cảm thấy chột dạ, không chỉ dời mắt đi, còn đưa tay che mũi ho một tiếng.
Dù nói rằng anh không có yêu cầu gì về thực lực của Tiêu Khâm Nhan, tin rằng các đồng đội của BAH cũng chỉ vui mừng vì đã đủ số lượng, nhưng mỗi trận đấu, Tiêu Khâm Nhan đều phải ra sân, và vị trí đường trên lại là một vị trí chịu áp lực. Nếu mỗi trận đều bị đối phương đánh bại, thì dù tâm lý có mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu nổi.
Đang suy nghĩ cách giải quyết vấn đề này, thì nghe thấy Tiêu Khâm Nhan nói: “Acc đâu?”
Tiêu Khâm Nhan thấy phản ứng của Tần Hạc Dao, chỉ cho rằng anh đang xấu hổ.
Đúng rồi, một người đẹp trai như vậy mà lại nở nụ cười rạng rỡ với anh, ít nhất cũng phải có chút ngạc nhiên hoặc xấu hổ chứ.
Tần Hạc Dao không biết trong lòng cậu có những suy nghĩ tự mãn như vậy, lúc này chỉ muốn thỏa mãn yêu cầu của cậu càng nhiều càng tốt, nâng niu vị anh hùng đã cứu BAH khỏi nguy hiểm trong lòng bàn tay.
“Không vội.” Anh nói: “Tôi dẫn cậu đi xem phòng của cậu trước, rồi giới thiệu cho cậu các thiết bị ở tầng này... Đúng rồi, trả lại tiền cho cậu trước.”
“Tiền gì?” Tiêu Khâm Nhan mờ mịt nhìn Tần Hạc Dao, chỉ thấy Tần Hạc Dao cầm điện thoại thao tác một chút, sau đó cậu lập tức nghe thấy âm thanh thông báo “Đã nhận 800 tệ”.
Ồ, là tiền hoàn lại của phòng bao.
“Tôi còn khá thích phòng bao đó.” Tiêu Khâm Nhan thuận miệng nói.
“Không sao, sau này cậu muốn dùng phòng nào cũng được, miễn phí.” Tần Hạc Dao đáp.
“Tốt như vậy? Có vẻ như hợp đồng này tôi đã ký đúng.” Tiêu Khâm Nhan lại nở một nụ cười quyến rũ.
Dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy, Tần Hạc Dao vẫn không thể miễn dịch với nụ cười của cậu, sau một hồi ngây người ngắn ngủi, giọng nói dịu dàng vang lên: “Hy vọng cậu ở đây chơi vui vẻ.”
Hy vọng mùa xuân này, có thể để lại cho nhau những kỷ niệm không hối tiếc.
Giới thiệu phòng, giới thiệu thiết bị, trên đường đi Tiêu Khâm Nhan đều có vẻ hơi lơ đãng.
Cho đến khi Tần Hạc Dao dẫn cậu vào phòng huấn luyện.
Phòng huấn luyện là một phòng bao mười người, rất rộng rãi, rất khí thế.
Máy tính để bàn hiệu suất cao, chuột và bàn phím đẹp mắt, ghế eSports đặc trưng, cùng với phong cách trang trí đầy cảm giác khoa học viễn tưởng, tất cả đều khiến Tiêu Khâm Nhan phải trầm trồ.
“Wow!” Tiêu Khâm Nhan bước vào phòng cùng với Tần Hạc Dao, thể hiện sự phấn khích chưa từng có: “Môi trường thật tuyệt, chỗ nào là của tôi? Hay là ngồi đâu cũng được?”
Tần Hạc Dao nhướng mày.
Còn tưởng rằng Tiêu Khâm Nhan không hứng thú với thể thao điện tử, dù sao lần đầu tiên anh tiết lộ mình là tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng không thấy Tiêu Khâm Nhan có phản ứng gì đặc biệt.
Bây giờ xem ra ít nhất Tiêu Khâm Nhan rất hứng thú với máy tính và trò chơi.
“Máy tính này là của tôi.” Tần Hạc Dao chỉ vào một trong những máy tính nói, “Bên phải đều có người rồi, vị trí bên trái là đặc biệt để dành cho đường trên, nếu cậu không thích cũng có thể sang bên kia chọn một cái.”
“Không cần, chính là cái này.” Tiêu Khâm Nhan vừa nói vừa kéo ghế chơi trò chơi ra ngồi xuống: “Có thể bật máy không?”
“Bật đi.” Tần Hạc Dao cũng ngồi xuống theo: “Nếu cậu không buồn ngủ thì tôi chơi cùng cậu, chơi mấy ván cũng được.”
“Nói ít không nói nhiều, chúng ta đều là người văn minh.”
*Chế từ câu: 说鸡不说吧, 文明你我他 (Nói gà thì đừng nói, chúng ta đều là người văn mình)
Tần Hạc Dao: ?
Tiêu Tân Nhan vui vẻ bật máy, như thể hoàn toàn không nhận ra mình vừa nói gì.
Máy tính không đặt mật khẩu, bật máy xong ấn Enter là vào màn hình desktop.
Giống như máy tính ở phòng bao, màn hình desktop rất sạch sẽ, ngoài Quang Huy Anh Hùng, chỉ cài đặt một số phần mềm cần thiết.
“Tôi có thể đặt mật khẩu không?” Tiêu Khâm Nhan hỏi Tần Hạc Dao.
“Đương nhiên, bây giờ nó là của cậu rồi.” Tần Hạc Dao trả lời.
Tiêu Khâm Nhan “ừm” một tiếng, nhưng không lập tức đặt mật khẩu đăng nhập cho máy tính, mà là nhấp đúp vào biểu tượng Quang Huy Anh Hùng, rồi hỏi Tần Hạc Dao lấy tài khoản và mật khẩu của tài khoản thử nghiệm.
Tần Hạc Dao đưa cho cậu.
Tiêu Khâm Nhan thuận lợi đăng nhập.
ID của acc này là “Hỗ Trợ Mềm Mại Cầu Được Gánh”, giới tính đặt là nữ, số trận mùa này là 0, chưa đánh trận nào, lịch sử đấu 500 trận, tỉ lệ thắng 49%, điểm 66.
Nhìn tướng thường dùng, chủ nhân cũ chơi hỗ trợ, thỉnh thoảng cũng chơi một số xạ thủ và pháp sư có trang phục đẹp, cơ bản chưa từng đi đường trên, càng chưa từng đi rừng, dù vậy thì cũng có tất cả các tướng và trang phục cần có và không cần có.
“Chơi skin thôi mà, tài khoản thử nghiệm tốt đẹp sao nói bán là bán?” Tiêu Khâm Nhan hỏi một câu.
“Hình như là cãi nhau với xạ thủ mà cậu ta hay chơi cùng.” Tần Hạc Dao tự mình mua acc, ít nhiều cũng biết chút nội tình: “Xạ thủ kia tưởng cậu ta là con gái nên mới chơi cùng, kết quả phát hiện ra là con trai, thế là block luôn.”
“Đáng đời.” Tiêu Khâm Nhan vừa đánh giá vừa mở túi đồ, phát hiện có một thẻ đổi tên, lập tức nhấp đúp để sử dụng, đổi ID thành “Không Cho Chơi Đường Trên Thì Tôi Sẽ Phá Game”, và đặt giới tính thành nam.
“Ê cậu...” Tần Hạc Dao muốn nhắc nhở cậu giữ thẻ đổi tên lại để đổi ID chuyên nghiệp thì lời nói cứ thế mắc kẹt trong cổ họng.
Thôi, không sao, một thẻ đổi tên cũng chỉ 20 tệ.
Tiêu Khâm Nhan biết anh đang nghĩ gì, chủ động giải thích: “Tôi không có sở thích xấu xa gì như mặc đồ nam hay nữ, giới tính nhất định phải thay đổi, đổi ID chỉ là tiện tay thôi, không phải chỉ là một thẻ đổi tên 20 tệ à, tiền anh trả lại cho tôi đủ mua 40 thẻ rồi.”
Tiền tôi trả lại cho cậu dùng như vậy sao?
Tần Hạc Dao chửi bậy trong lòng, ngoài miệng bất đắc dĩ nói: “Sao có thể để cậu tốn tiền, lát nữa mua lại cho cậu một cái.”
“Oa, tốt vậy! Mà này, acc này là tài sản của đội hay là tặng luôn cho tôi?”
“Tặng cậu.” Tần Hạc Dao đã quyết định chọn Tiêu Khâm Nhan rồi thì sẽ không keo kiệt.
“Vậy thuộc tính thiên phú, kỹ năng cài đặt sẵn, trang bị các thứ, tôi đều có thể tùy ý sửa đúng không?”
“Sửa, cứ sửa thoải mái.” Tần Hạo Dao vừa nói vừa đăng nhập vào tài khoản phụ của mình, ID tài khoản phụ của anh là “Cho Tôi Xạ Thủ Tôi Gánh”, lại khá hợp với ID hiện tại của tài khoản Tiêu Khâm Nhan.
Anh thề, đây chỉ là trùng hợp.
Khoảng thời gian tiếp theo, cả hai đều không nói gì.
Tần Hạc Dao thấy chấm đỏ nào là click chấm đỏ đó, dọn dẹp hết những thứ gây khó chịu cho người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế trong tầm mắt.
Tiêu Khâm Nhan không quan tâm đến chấm đỏ, tập trung điều chỉnh cài đặt của tài khoản này, làm cho nó phù hợp hơn với thói quen và sở thích của mình.
Một lúc sau, Tiêu Khâm Nhan lên tiếng trước: “Tôi xong rồi, ID của anh là gì?”
“Cho Tôi Xạ Thủ Tôi Gánh.”
“Vừa đổi à?”
“Không, trùng hợp.” Tần Hạo Dao vừa trả lời vừa chủ động gửi lời mời kết bạn cho Tiêu Khâm Nhan.
Sau khi Tiêu Khâm Nhan đồng ý, cậu xóa sạch những người bạn khác trong danh sách bạn bè, sau đó tạo phòng, mời, làm liền một mạch.
Sau khi Tần Hạo Dao vào phòng của Tiêu Khâm Nhan, anh phát hiện cậu đã thay đổi cả ảnh đại diện và khung đại diện.
Nhấn vào ảnh đại diện của cậu, anh phát hiện sảnh cũng đã được thiết lập lại.
Bối cảnh từ cổ phong đổi thành phong cách khoa học viễn tưởng, tướng từ một hỗ trợ đổi thành một chiến sĩ tên là “Kiếm Cơ”.
Thay đổi như vậy, e rằng ngay cả chủ tài khoản ban đầu đến cũng không nhận ra đây là tài khoản mình từng sử dụng.
Tuy nhiên, Kiếm Cơ?
Đây là một tướng chiến sĩ có ngưỡng kỹ năng rất cao nhưng cũng rất thấp, có thể đi đường trên hoặc đi rừng.
Ưu điểm là sát thương cao, sát thương duy trì, chơi tốt thì penta kill không phải mơ.
Nhược điểm là quá mỏng manh, thao tác phức tạp, tỷ lệ sai sót thấp, chơi không tốt thì feed như điên.
Tiêu Khâm Nhan biết chơi Kiếm Cơ à?
Tần Hạo Dao hỏi thẳng: “Nhân tiện vẫn chưa biết vị trí của cậu? Cậu chơi gì?”
“Chơi tất.” Tiêu Khâm Nhan suýt nữa buột miệng nói “Kiếm Cơ”, may mà kịp thời sửa lời.
Thân phận Phi Yến Ám Nhận vẫn không thể để lộ, nếu không e rằng sẽ bị Tần Hạc Dao đá sang vị trí đi rừng.
Tần Hạc Dao không nghĩ nhiều, cảm thấy Tiêu Khâm Nhan có thể chỉ là thích Kiếm Cơ nên mới đặt cô ấy, dù sao thì tạo hình tướng này cũng đẹp trai, skin lại cực kỳ xinh đẹp.
“Tài khoản của cậu rank gì?” Tần Hạc Dao hỏi.
“Ừm, cao hơn cái này một chút, một chút xíu.” Tiêu Khâm Nhan không giỏi nói dối, chỉ có thể làm mờ hết mức có thể.
“Vậy thì mùa trước ít nhất cậu cũng là Dũng Sĩ, cũng không tệ.” Tần Hạc Dao miễn cưỡng khen một câu: “Leo rank một mình à?”
“Gần như vậy, tôi chơi solo.”
“Solo cỡ nào?”
“Kiểu chỉ lo gϊếŧ người mặc kệ đồng đội sống chết ấy.”
Câu này nói thật, dù sao Tiêu Khâm Nhan khi chơi đi rừng là kiểu người chơi xoay quanh tướng đi rừng, lấy mạng lấy tiền, xạ thủ chết cũng không được để cậu chết.
“Ồ.” Tần Hạc Dao đã hiểu, giai đoạn sau không có tướng đỡ đòn.
Điều này đối với một xạ thủ như anh mà nói quả thực là một tin dữ, nhưng mà vốn dĩ anh cũng chẳng trông mong cái người đường trên được ký hợp đồng cho đủ số này có thể phát huy tác dụng nhiều trong trận đấu.
Tiêu Khâm Nhan chỉ cần đẹp là đủ rồi.
Nhưng mà sau khi ghép trận thành công vào giao diện cấm chọn, lại xuất hiện một tin dữ lớn hơn.
[Tầng năm cậu không phải chơi hỗ trợ sao? Đi hỗ trợ đi, đừng tranh đường trên với tôi.]
Nhìn thấy tin nhắn của đồng đội, Tiêu Khâm Nhan mới phát hiện mình quên ẩn tướng thường dùng.
Tướng thường dùng của acc này hơi đáng sợ, hỗ trợ 97 trận, xạ thủ 3 trận.
Nếu cậu ở tầng một, trực tiếp khóa đường trên là xong, đằng này cậu ở tầng năm, chỉ có thể đợi đồng đội chọn xong mới chọn, đối với việc này, Tần Hạc Dao ở tầng bốn cũng bất lực.
Chẳng mấy chốc đến lượt hai người chọn, Tiêu Khâm Nhan trầm ngâm lên tiếng: “Cưng à, anh có phiền nếu em chơi Kiếm Cơ hỗ trợ không?”
Tần Hạc Dao đáp lại một cách đau khổ: “Kẻ mạnh chân chính không bao giờ phàn nàn về hoàn cảnh... Tôi phiền.”