Đồng Đội Góp Đủ Số Lại Là Cao Thủ

Chương 2: Tôi thêm vào cho đủ số nhé

“Được thôi, nói chuyện gì?” Tiêu Khâm Nhan cũng không biết tại sao lại chấp nhận ý tốt của Tần Hạc Dao.

“Chờ một chút.” Tần Hạc Dao cầm điện thoại, chọn ngẫu nhiên một nhân viên may mắn từ nhóm làm việc, gọi hai suất cơm nhân viên, một ít đồ ăn vặt và đồ uống.

Thấy anh đang “bận”, Tiêu Khâm Nhan trở lại chỗ ngồi trước máy tính, lười biếng nằm bò ra bàn.

Bây giờ cậu vừa mệt vừa đói, một giây cũng không muốn đứng.

Vì vậy Tần Hạc Dao “bận rộn” xong ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiêu Khâm Nhan nằm bò ra bàn như một vũng nước.

Người đẹp làm gì cũng đẹp, Tiêu Khâm Nhan trẻ trung đẹp trai, đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Tần Hạc Dao.

Lúc này đôi mắt ấy hơi nhắm hờ, biểu lộ sự mệt mỏi của Tiêu Khâm Nhan.

Nhìn Tiêu Khâm Nhan như vậy, du͙© vọиɠ bảo vệ của Tần Hạc Dao dâng cao chưa từng thấy, khi mở miệng lần nữa, giọng nói vốn đã dịu dàng càng trở nên dịu dàng hơn: “Đang chơi gì vậy?”

Anh vừa hỏi vừa đi đến bên cạnh Tiêu Khâm Nhan, thấy cậu không phản kháng, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn màn hình máy tính của cậu, muốn xem cậu đang chơi gì, kết quả lại thấy giao diện đăng nhập của Quang Huy Anh Hùng, chỉ là cột tài khoản trống không.

Tiêu Khâm Nhan ngay từ lúc quyết định đi mở cửa đã cảnh giác thoát trò chơi, thậm chí còn không quên xóa tài khoản của mình.

Cậu không muốn người khác biết mình là Phi Yến Ám Nhận.

“Ồ? Cậu cũng chơi Quang Huy à?” Tần Hạc Dao bên cạnh đột nhiên hưng phấn nói.

Tiêu Khâm Nhan “ừ” một tiếng, phản ứng lạnh nhạt.

Quang Huy đã hot từ lâu, gặp người chơi Quang Huy ngoài đời không có gì lạ.

Tiêu Khâm Nhan là một người đi rừng chỉ công nhận thành tích chứ không trọng tình cảm, cậu sẽ không vì Tần Hạc Dao đẹp trai mà cày thuê cho anh.

Nói chuyện phiếm thì được.

“Trùng hợp vậy, anh cũng chơi?” Tiêu Khâm Nhan thuận miệng hỏi.

“Ừ, trùng hợp thật, cậu chơi vị trí nào?” Tần Hạc Dao vừa hỏi vừa ngồi xuống ghế sô pha ở một bên phòng.

“Chơi hết.” Tiêu Khâm Nhan không muốn để lộ thân phận, cố gắng làm mờ thông tin.

Tần Hạc Dao thì không có băn khoăn này: “Tôi chơi xạ thủ, chơi cũng được, có thể cày thuê cho cậu.”

Tiêu Khâm Nhan thầm nghĩ ai cày cho ai còn chưa biết đâu.

“Ồ, được đến mức nào? Anh rank gì?” Cậu lười biếng hỏi.

“Hôm qua vừa lên Quang Huy.” Tần Hạc Dao trả lời.

Hôm qua...

Hôm qua?

Hôm kia mới bắt đầu mùa giải mới, rank Cung Điện mùa trước sẽ rớt xuống Dũng Sĩ 3, rank Quang Huy mùa trước sẽ rớt xuống Dũng Sĩ 4.

Tiêu Khâm Nhan hôm kia không chơi, hôm qua từ Dũng Sĩ đánh lên Cung Điện, hôm nay từ Cung Điện đánh lên Quang Huy, kết quả người đàn ông trước mắt này nói hôm qua anh đã đánh lên Quang Huy?

“Thật hay giả vậy?” Tiêu Khâm Nhan không tin: “Tuần đầu tiên của mùa giải mới đã lọt vào top 200 toàn server, thực lực này có thể đi đánh chuyên nghiệp rồi.”

“Tôi chẳng phải đang thi đấu chuyên nghiệp đó sao.” Tần Hạc Dao vừa nói vừa nhìn Tiêu Khâm Nhan, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Anh ước gì có thể ngay lập tức lôi kéo người trước mắt vào đội của mình, bất kể cậu chơi vị trí gì, rank gì, thực lực ra sao, chỉ cần đẹp là được.

Nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.

Tìm đại một người? Nói thì dễ.

Người không chơi trò chơi dựa vào cái gì mà đặt cược cuộc đời mình vào thể thao điện tử, người chơi giỏi dựa vào cái gì mà gửi gắm vận mệnh của mình cho BAH.

Nghĩ như vậy, Tần Hạc Dao bất đắc dĩ thở dài: “Năm nay e rằng không thể tham gia thi đấu, bởi vì đội thiếu người, mãi mà không tuyển được.”

“Ồ.” Tiêu Khâm Nhan không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

“Hãy kể về chuyện của cậu đi.” Tần Hạc Dao chủ động chuyển đề tài: “Cậu định ở lại chỗ tôi à?”

“Chỗ của anh?” Tiêu Khâm Nhan nhanh chóng bắt được thông tin trong lời của Tần Hạc Dao: “Nói cứ như cái quán net này là của anh mở vậy.”

Tần Hạc Dao: “...”

Đúng là vậy.

Nhưng Tiêu Khâm Nhan không nghĩ nhiều, ngay sau đó lập tức trả lời câu hỏi của Tần Hạc Dao: “Đã từng có ý định coi đây là khách sạn, nhưng không được, trong phòng có ghế sô pha nhưng không có phòng tắm, có thể ngủ nhưng không thể tắm, khác với khách sạn nhiều lắm.”

“Tầng ba có phòng tắm, nếu cậu muốn dùng...” Tần Hạc Dao dừng một chút rồi nói: “Tôi có thể cho cậu mượn.”

Chỉ có vài phòng tắm, không thể cung cấp cho tất cả khách hàng.

“Tốt vậy sao?” Tiêu Khâm Nhan cười.

Cậu vừa cười, đôi mắt đào hoa vốn đã câu hồn lại càng trở nên quyến rũ, đầy mê hoặc, trực tiếp khiến Tần Hạc Dao ngây người.

Đôi mắt của Tiêu Khâm Nhan dài và tròn, khóe mắt hơi xếch, đuôi mắt hơi cong, bất kể biểu cảm nào cũng đều mang đến cho người đối diện cảm giác mỉm cười nhưng không hẳn là cười, vô cùng quyến rũ và đầy lôi cuốn.

Tuy rằng ngoại hình của Tần Hạc Dao cũng không tệ, đôi mắt phượng hẹp dài đẹp trai lại có linh khí, nhưng xét về sức hút ngay từ cái nhìn đầu tiên thì vẫn kém Tiêu Khâm Nhan một chút.

Tần Hạc Dao khó khăn lắm mới hoàn hồn từ nụ cười mê hoặc của Tiêu Khâm Nhan, ngay sau đó thì nghe thấy câu nói này.

“Thôi bỏ đi, không thân không thích, cứ ăn nhờ ở đậu mãi cũng ngại lắm. Hay là anh giúp tôi hỏi thử xem ông chủ nhà anh có cần tuyển thêm nhân viên không?”

Tiêu Khâm Nhan tính toán rất kỹ, chỉ cần trở thành nhân viên ở đây, chẳng phải là có thể dùng cơm nhân viên và sử dụng phòng tắm với tư cách nhân viên sao?

Còn Tần Hạc Dao nghe xong lời này, trong lòng cũng bắt đầu tính toán: “Vậy nghĩa là bây giờ cậu không có việc làm? Tuy rằng quán net cũng tuyển nhân viên tạm thời, nhưng chỉ có nhân viên hợp đồng dài hạn mới được hưởng cơm nhân viên và cơ sở vật chất ở tầng ba, cậu có ý định làm việc ở đây lâu dài không?”

“Ừm... Có công việc nào khá nhàn, không chiếm quá nhiều thời gian không?”

Tiêu Khâm Nhan đến quán net để chơi trò chơi, không muốn vì giải quyết vấn đề ăn ở mà dành nhiều thời gian cho công việc, vậy chẳng phải là quá phí sao?

“Có chứ.” Tần Hạc Dao cười ranh mãnh, sau đó nói ra câu nói định mệnh.

“Đánh chuyên nghiệp không? Lo luôn ăn ở nhé.”

“Lâu dài, nhàn hạ, lương lại cao. Bình thường không muốn tham gia huấn luyện cũng được, chỉ cần có mặt khi thi đấu thôi, không tốn nhiều thời gian của cậu đâu.” Tần Hạc Dao nói, sợ Tiêu Khâm Nhan từ chối nên lại bổ sung: “Dù sau này có tuyển được người, trước khi hợp đồng hết hạn, cậu vẫn là thành viên chính thức của đội, chỉ cần treo tên mà lĩnh lương, trăm lợi không có hại.”

Điều kiện này không thể tốt hơn, chẳng khác gì trên đường tùy tiện chọn một người may mắn rồi tặng không cho cậu ta tiền.

Tiêu Khâm Nhan nhìn ra được đội của Tần Hạc Dao đang rất gấp rút trong việc tuyển người.

Cũng đúng, mùa giải mới đã bắt đầu, giải mùa xuân còn xa sao?

Lại trì hoãn thêm vài ngày nữa, Tần Hạc Dao có thể an tâm làm nhân viên thu ngân, phục vụ ở đây, không cần phải lo lắng chuyện đánh chuyên nghiệp nữa.

Trước hôm nay, Tiêu Khâm Nhan không có ý định đánh chuyên nghiệp, tuy cậu có thực lực, tuổi tác cũng phù hợp, nhưng cậu luôn cảm thấy chuyện này rất xa vời.

Nhưng hôm nay, đã không ngại làm việc ở quán net, vậy thì đánh chuyên nghiệp cũng không tệ.

Dù sao Tần Hạc Dao cũng đã nói chỉ cần cậu góp mặt, đồng đội tốt với cậu thì cậu sẽ dẫn dắt họ chiến thắng, đồng đội không tốt với cậu thì cậu cứ đánh bừa.

Nghĩ như vậy, Tiêu Khâm Nhan không hề áp lực cười nói: “Nghe cũng được đấy, nhưng anh quyết định được sao?”

“Được chứ.”

Đội tự mình thành lập, nếu mình không quyết định được thì e rằng không ai quyết định được.

Tần Hạc Dao vừa dứt lời, cửa phòng bị gõ, giọng nói của nhân viên phục vụ truyền đến từ bên ngoài: “Sếp Tần, đồ của anh đây ạ.”

Sếp Tần?

Hả?

Đôi mắt Tiêu Khâm Nhan đột nhiên mở to, nhìn Tần Hạc Dao không thể tin được.

Tần Hạc Dao cười như không cười mở miệng: “Vào đi.”

Nhân viên phục vụ đáp lại một tiếng, mở cửa phòng, đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ đi vào, trên xe đẩy bày hai hộp cơm, còn có một ít bánh quy cùng đồ ăn vặt khác, và cả rượu bia nước ngọt.

“Không cần rượu.” Tần Hạc Dao nói.

“Vâng.” Nhân viên phục vụ ngoan ngoãn đáp, để lại xe đẩy, mang rượu đi.

Tiêu Khâm Nhan: “...”

Cứ tưởng là một nhân viên vất vả làm hai công việc, kết quả lại là ông chủ quán net.

“Bây giờ thì tin tôi có thể quyết định rồi chứ?” Tần Hạc Dao hỏi Tiêu Khâm Nhan.

Tiêu Khâm Nhan bật cười: “Tin, tin lắm, nể mặt anh đã cứu tôi khỏi chết đói, tôi sẽ góp mặt vậy.”

“Thật sao?” Mắt Tần Hạc Dao sáng lên.

Ai bảo người tốt không được báo đáp! Báo đáp đây chẳng phải đã đến rồi sao?

“Nhưng mà...”

Tiêu Khâm Nhan không ngại bị lừa lên con thuyền này, nhưng cậu có yêu cầu, yêu cầu duy nhất của cậu là: “Tôi chỉ chơi đường trên.”

Trước khi giải mùa xuân bắt đầu, tướng mới sẽ không bị giảm sức mạnh, trang bị đường trên cũng sẽ không bị thay đổi nữa, phiên bản hiện tại, đường dễ leo rank nhất không còn là đi rừng nữa, mà đã trở thành đường trên.

Ngoài ra, chơi đường trên cũng tránh được việc phối hợp kém với đồng đội không quen, giai đoạn đầu trò chơi thoải mái 1v1, giai đoạn cuối trò chơi không đánh team được thì một mình đẩy đường, làm một con sói đơn độc kiêu hãnh, có lợi thế trực tiếp 1 cân 4, không có lợi thế thì cứ đánh bừa, thắng thì vui, thua thì không áp lực.

Xạ thủ? Mùa giải này, trước mặt đường trên, xạ thủ chỉ là trò cười.

Cứ tưởng Tần Hạc Dao sẽ do dự, dù sao vị trí đường trên quan trọng như vậy, sao có thể giao cho một người chỉ góp mặt.

Không ngờ Tần Hạc Dao lại rất dứt khoát đồng ý: “Được được được, chúng ta lên lầu ký hợp đồng luôn, ăn cơm hộp gì chứ? Tôi trực tiếp mời cậu đi ăn tiệc lớn!”

“Tôi đói...” Tiêu Khâm Nhan bị cướp mất cơm hộp tủi thân nói.

“Được, cậu cứ ăn trước đi, ngày mai lại mời cậu ăn tiệc lớn, vừa hay dẫn theo tất cả mọi người của BAH cùng đi!” Tần Hạc Dao tự mình giúp Tiêu Khâm Nhan mở hộp cơm, bóc đũa dùng một lần, hai tay bưng lên đưa cho Tiêu Khâm Nhan.

Tiêu Khâm Nhan vừa thầm nghĩ “có cần phải vậy không” vừa nhận lấy đũa, ăn vài miếng cơm, cuối cùng cũng sống lại, sau đó mới nhớ ra hỏi một số chi tiết: “BAH? Tên đội thi đấu của chúng ta?”

“Đúng vậy, tên đội thi đấu của chúng ta.” Tần Hạc Dao nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”: “Tên đầy đủ là Be A Human, Làm Người Đi.”

“Má.” Cái tên nằm ngoài dự đoán nhưng lại hợp lý.

“Đồng đội là ai vậy? Đều Quang Huy?” Tiêu Khâm Nhan lại hỏi.

“Ừ, mùa giải này đều đã lên Quang Huy rồi.” Tần Hạc Dao vừa bóc hộp cơm của mình vừa trả lời.

Anh cũng chưa ăn tối.

“Tài khoản thì sao? Tôi muốn chơi tướng mới, nhưng tôi lười cày cái hoạt động vớ vẩn đó.” Tiêu Khâm Nhan nói khoác không biết ngượng, thật ra cậu full tướng full skin.

“Tôi lo, tôi lo hết.” Tần Hạc Dao sợ Tiêu Khâm Nhan đổi ý nên lập tức đáp ứng mọi yêu cầu: “Mới mua một tài khoản thử nghiệm gần đây, có đủ tất cả nhân vật và trang phục, chỉ là rank hơi thấp, thành tích không được đẹp lắm.”

“Không đẹp mắt đến mức nào?”

“Tỷ lệ thắng 49%, điểm đánh giá chưa đến 70.”

Ồ, vậy thì đúng là không được đẹp mắt lắm.

Tiêu Khâm Nhan có tỉ lệ thắng 79% trong mùa này, điểm đánh giá gần 90; tỉ lệ thắng lịch sử là 76%, điểm đánh giá đạt 86.

Tuy Tiêu Khâm Nhan cảm thấy mùa giải này đi rừng không dễ chơi, nhưng tỷ lệ thắng và điểm đánh giá của cậu vẫn cao hơn lịch sử, chỉ là không bằng mùa giải trước.

Tuy nhiên để che giấu thân phận Phi Yến Ám Nhận của mình, cậu cố tình nói: “Cũng được mà, cách 50% cũng chỉ có 1%.”

Tần Hạc Dao mỉm cười... không bình luận.

“Lát nữa tôi đăng nhập vào xem thử.” Tiêu Khâm Nhan không quan tâm tỷ lệ thắng và điểm đánh giá của tài khoản này, dù sao cũng không phải do cậu đánh, nhưng rank quá thấp thì e rằng không qua được kiểm duyệt.

Tần Hạc Dao cũng nghĩ như vậy: “Ừ, đợi cậu ký xong hợp đồng, tôi dùng nick phụ cày lên Quang Huy cho cậu.”