Thành phố S có một tiệm net tên là “Làm Người Đi”.
Trên tầng hai tiệm net, Tần Hạc Dao, đội trưởng đội tuyển BAH, đang nhíu mày cau mặt.
Lý do không gì khác, chính là BAH muốn tham gia giải đấu BPL mùa xuân tới thì ít nhất phải đủ 5 người, nhưng họ mới chỉ có 4, vẫn còn thiếu một người đi đường trên.
Ý định muốn tham gia BPL đến rất bất ngờ, cũng giống như việc thành lập đội tuyển BAH vậy, đều rất vội vàng.
Thời gian quay trở lại vài tháng trước.
Tần Hạc Dao là ông chủ của tiệm net “Làm Người Đi” này, lúc rảnh rỗi cũng hay ngồi trong tiệm chơi trò chơi, chơi chơi một thời gian thì quen biết được một nhóm bạn chơi trò chơi, lập một nhóm chat, mỗi ngày đều ấn định giờ online leo rank cùng nhau.
Rồi bỗng một ngày, cũng không biết là ai trong nhóm đã nói một câu: “Trình độ bọn mình có thể đi đánh chuyên nghiệp được rồi đấy.”
Tần Hạc Dao thuận miệng tiếp lời: “Vậy tôi lập một đội tuyển nhé?”
Thế là, trong tiếng hò reo “được đấy được đấy” của mọi người, Tần Hạc Dao như lạc lối, thật sự lập một đội tuyển.
“Đội mình tên gì đây?” Một người trong nhóm hỏi Tần Hạc Dao.
Tần Hạc Dao ngẩng đầu nhìn tên tiệm net của mình, quyết đoán đưa ra quyết định: “BAH.”
“Nghĩa là gì thế?”
“Be A Human, làm người.”
“Hay!”
Thế là, tên đội đã có, thành viên cũng nhanh chóng tập hợp đủ 4 người, chỉ còn thiếu một người đi đường trên.
Trong nhóm không phải không có người chơi đường trên, nhưng người ta đều có công việc riêng, tuổi tác cũng không còn phù hợp nữa.
Phải làm sao đây? Chỉ có thể tìm người khác.
Nhưng mà, BAH là một đội tuyển mới thành lập chưa được bao lâu, thành tích 0 tròn trĩnh, ba thành viên gia nhập đều là nể mặt Tần Hạc Dao, muốn dụ dỗ một người xa lạ gia nhập, quả thực là chuyện viển vông.
Nỗ lực mấy tháng trời mà vẫn không có kết quả, toàn bộ thành viên BAH, bao gồm cả Tần Hạc Dao, đều có chút tự sa ngã.
Ngụy Hiểu Ca chơi đường giữa: “Tìm đại một người đi, AFK cũng được, có mỗi bốn đánh năm thôi mà, đâu phải không đánh được.”
Người đi rừng Hàn Ưng: “Biết đâu lại là bốn đánh sáu, nhưng mà trước đây tôi cũng từng một mình cân chín người rồi, không vấn đề gì.”
Người chơi hỗ trợ Tô Khuyết: “Đúng đấy, ai cũng được, ông chủ, mau dùng cái tiệm net 500 mét vuông của anh nghĩ cách đi!”
Người chơi xạ thủ Tần Hạc Dao bất lực thở dài: Tôi chỉ là một ông chủ tiệm net bình thường, tôi có thể làm gì đây?
Rồi vào một đêm khuya nọ, anh nhặt được người đi đường trên định mệnh của đời mình.
…
Tiêu Khâm Nhan lớn đến chừng này, chỉ mới nhìn thấy tiệm net ngoài đường, chưa từng bước vào bao giờ.
Không phải cậu có thành kiến gì với tiệm net, mà là không cần thiết.
Ngồi ở nhà dùng máy tính không thơm hơn sao?
Nhưng mà một khoảng thời gian dài sau đó cậu không thể về nhà được nữa.
Lúc ra ngoài cậu có mang theo điện thoại, điện thoại liên kết với thẻ ngân hàng, số tiền trong đó đủ cho cậu sống một mình bên ngoài một thời gian.
Cậu từng nghĩ hay là mua một cái laptop rồi đến khách sạn ở, nhưng trên đường đến cửa hàng điện máy, cậu đi ngang qua một tiệm net, bởi vì cảm thấy tên tiệm net rất thú vị, nên đã vô tình bước vào.
Hoàn cảnh trong quán net “Làm Người Đi” sáng sủa và yên tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Tiêu Khâm Nhan, ấn tượng đầu tiên của cậu về nơi này không giống quán net cho lắm, mà giống một thư viện hơn.
“Một người à?”
Phía sau quầy thu ngân có một người đang ngồi, thấy có khách đến thì đứng dậy.
Giọng nói của anh rất êm tai, âm cuối hơi cao, tạo cảm giác vừa lười biếng vừa có chút lẳиɠ ɭơ.
Tiêu Khâm Nhan quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt tuấn tú đập vào mắt, khiến cậu không khỏi nhìn thêm vài lần.
Người nọ đứng sau quầy thu ngân với tư thế rất thoải mái, khóe môi nở nụ cười, kết hợp với nốt ruồi lệ ở đuôi mắt, tạo cảm giác gian xảo như hồ ly, nhưng mà, có lẽ vì quá đẹp trai, nên không khiến người ta đề phòng, ngược lại khiến người ta muốn làm quen và thân thiết hơn.
Tiêu Khâm Nhan lập tức tiến lại gần, mỉm cười: “Đúng vậy, một người, bao nhiêu tiền một tiếng?”
Khi đối diện với ánh mắt của Tiêu Khâm Nhan, người đàn ông có chút ngẩn ngơ trong giây lát, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, tiếp tục dùng giọng nói lười biếng của mình nói: “Sảnh tầng một mỗi giờ 3 tệ, qua đêm 20 tệ, cả ngày 40 tệ. Phòng đơn tầng hai mỗi giờ 9 tệ, qua đêm 60 tệ, cả ngày 120 tệ.”
“Rẻ hơn ở khách sạn đấy.” Tiêu Khâm Nhan thuận miệng nhận xét một câu, lấy điện thoại ra: “Phòng riêng, bao một tuần.”
“Được thôi, giảm giá cho cậu một chút, lấy 800 tệ vậy, trong phòng có nút bấm gọi khẩn cấp, cần gì thì bấm vào đó, sẽ có nhân viên đến phục vụ cậu.” Người đàn ông vừa nói vừa thao tác trên máy tính, cầm máy quét lên mới nhớ ra: “À đúng rồi, còn cần cậu xuất trình chứng minh thư, người chưa thành niên không được vào tiệm net đâu.”
“Tôi có thành niên hay không, nhìn không ra à?” Tiêu Khâm Nhan tuy nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy chứng minh thư ra.
Người đàn ông nhận chứng minh thư, nhìn thấy tên của cậu: “Tiêu Khâm Nhan, cái tên hay đấy.”
“Anh đã biết tên tôi rồi, có phải cũng nên nói tên mình ra chứ?” Tiêu Khâm Nhan khoanh tay, chống lên quầy thu ngân cao ráo, đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách.
Người đàn ông vốn nên từ chối, nhưng sau một thoáng ngẩn ngơ, lại vô tình thốt ra tên mình: “Tôi tên Tần Hạc Dao, Tần trong nhà Tần, Hạc trong chim hạc, Diêu trong tiêu dao tự tại.”
“Được, tôi nhớ rồi.” Tiêu Khâm Nhan mỉm cười đưa mã QR thanh toán, sau tiếng “ting” vang lên, 800 tệ đổi lấy một chiếc thẻ chìa khóa phòng riêng.
Cậu cầm thẻ chìa khóa xoay người rời đi, không nói thêm câu nào với Tần Hạc Dao nữa.
Tần Hạc Dao nhìn bóng lưng cậu khuất dần, bất đắc dĩ thở dài.
Gì chứ, còn tưởng có thể nói chuyện thêm vài câu nữa.
Sức hấp dẫn của mình vẫn không bằng máy tính sao.
…
Tiêu Khâm Nhan vào phòng, đóng cửa lại, sau đó mở máy tính lên.
Màn hình máy tính rất gọn gàng, không cài đặt những thứ linh tinh, chỉ có một trò chơi duy nhất, tên là “Quang Huy Anh Hùng”, tên tiếng Anh là Brilliant Hero, viết tắt là BH.
Đây là một trò chơi chiến thuật đấu trường trực tuyến nhiều người chơi 5v5.
Trùng hợp là, lý do Tiêu Khâm Nhan cần máy tính, chính là để chơi trò chơi này.
Cậu đã tiếp xúc với Quang Huy ba năm trước, và bắt đầu chuyên chơi vị trí đi rừng hai năm trước. Không phải vì thích đi rừng, mà vì cảm thấy chơi đi rừng lên hạng nhanh nhất. Nếu tạo được lợi thế từ đầu và đồng đội không mắc lỗi, thì cơ bản mỗi trận đều có thể thắng trong vòng 20 phút, và trong một ngày có thể từ hạng thấp lên đến hạng Quang Huy.
Cung Điện và Quang Huy đều là các bậc xếp hạng trong trò chơi Quang Huy Anh Hùng.
Cung Điện là bậc rank thứ tám, người chơi sở hữu bậc rank này dao động từ hạng 200 đến 700 toàn server.
Quang Huy là bậc rank thứ chín, cũng là bậc rank cao nhất trong trò chơi, người chơi sở hữu bậc rank này là 200 người chơi top đầu toàn server.
Đúng vậy, Tiêu Khâm Nhan chính là người chơi đi rừng top 200 toàn server của Quang Huy Anh Hùng.
ID của cậu là “Phi Yến Ám Nhận”, người chơi rank Quang Huy không ai không biết, không ai không hay, bởi vì họ không phải được người đi rừng này gánh, thì cũng bị người đi rừng này hành cho lên bờ xuống ruộng.
Nhưng mùa giải này, sự nghiệp đi rừng của Tiêu Khâm Nhan rơi vào nút thắt cổ chai, không chỉ bởi vì đầu mùa giải ra mắt một vị tướng đường trên mới, mà còn bởi vì trang bị đường trên bị chỉnh sửa.
Vị tướng mới mà, ai cũng hiểu, để thu hút người chơi, lúc mới ra mắt đều là quái vật chỉ số, gõ phím bừa bãi cũng có thể gánh team.
Mà việc điều chỉnh trang bị đã nâng cao đáng kể sức ảnh hưởng của đường trên trên chiến trường Quang Huy.
Tiêu Khâm Nhan chơi liên tục mấy trận, tuy có leo rank, nhưng thắng không phải do cậu, thua cũng không phải do cậu, không thì bị đồng đội đường trên gánh, không thì bị đối phương đường trên hành cho te tua, thậm chí còn có người sau khi hành hạ cậu xong còn mở kênh chat kɧıêυ ҡɧí©ɧ: [Phi Yến Ảnh Vệ như mày cũng có ngày hôm nay sao?]
“Ảnh Vệ mẹ mày, ông đây là Phi Yến Ám Nhận!” Tiêu Khâm Nhan chơi càng lúc càng bực bội, nhưng cuối cùng cũng chỉ tức giận trong lòng, không hề đánh ra một chữ nào trên kênh chat.
Lòng tự tôn của cậu không cho phép đối thủ nhìn thấy vẻ bực bội của mình.
Giành chiến thắng một cách nhẹ nhàng, thua cũng chỉ mỉm cười thản nhiên, mới là ấn tượng cậu muốn để lại cho người khác.
Cao thủ không chuyên, ẩn mình giữa dòng đời, trò chơi thủ tự do, thì phải như vậy mới đúng chứ.
Thế nhưng chơi cả buổi chiều, hình tượng điềm tĩnh thì giữ được, tỷ lệ thắng từ 80% rớt xuống 79%, tức đến nỗi Tiêu Khâm Nhan muốn gỡ trò chơi!
Gì cơ? Đây không phải máy tính của cậu? Vậy thì thôi.
…
Tần Hạc Dao là ông chủ tiệm net, bình thường trừ những việc cần thiết ra, cơ bản nằm không hưởng thụ là được, thật ra không cần phải đích thân ra quầy thu ngân trực tiếp làm việc.
Nhưng hôm nay, nhân viên thu ngân của anh đột nhiên có việc, anh lại đang rảnh rỗi, nên đã ra mặt thay ca.
Gần 12 giờ đêm, nhân viên thu ngân trực ca đêm đến, Tần Hạc Dao lại biến thành người rảnh rỗi.
Tầng một của tiệm net là khu vực chung, tầng hai là phòng riêng, có phòng đơn và phòng đôi.
Phòng của Tần Hạc Dao ở tầng ba.
Trên đường về phòng, Tần Hạc Dao đi ngang qua phòng của Tiêu Khâm Nhan, không khỏi dừng chân.
Không phải nổi máu dê xồm… Mặc dù Tần Hạc Dao thật sự rất muốn làm quen với vị khách hàng đẹp trai này, nhưng cảm giác đối phương không có ý đó, anh cũng không muốn phí công vô ích.
Chỉ là đối phương vào tiệm net từ buổi trưa, bây giờ đã gần 12 giờ đêm rồi, lâu như vậy mà không thấy cậu ra ngoài, cũng không nhận được bất kỳ cuộc gọi khẩn cấp nào từ cậu, không có chuyện gì chứ?
Sau một hồi do dự, Tần Hạc Dao tiến lên gõ cửa phòng.
Mấy giây im lặng trôi qua, anh nghe thấy giọng nói êm tai của Tiêu Khâm Nhan: “Ai vậy?”
Tần Hạc Dao nhanh trí bịa đại một lý do: “Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ của tiệm net, xin hỏi cậu có muốn ăn gì không?”
Tiêu Khâm Nhan ban đầu mệt mỏi vì chơi trò chơi, đang nằm bò ra bàn nghỉ ngơi, nghe vậy mới nhớ ra mình đã bỏ hai bữa, lúc này thật sự có chút đói bụng, cộng thêm người ngoài cửa có giọng nói rất êm tai, Tiêu Khâm Nhan vốn là người dễ bị thu hút bởi giọng nói, cố gắng chống đỡ cơ thể có chút rã rời đi đến cửa, mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú, có chút quen mắt.
“Là anh à.” Tiêu Khâm Nhan nhận ra đây là nhân viên thu ngân của tiệm net, sao giờ lại thành nhân viên phục vụ rồi? Một mình kiêm nhiệm hai việc, chăm chỉ thế sao?
“Rất vui vì cậu vẫn còn nhớ tôi.” Tần Hạc Dao cười vui vẻ, sau đó lại hỏi lại câu hỏi vừa nãy: “Muốn ăn gì nào?”
Cách dùng từ đã khác, không còn sự xa cách khi cách một cánh cửa, thêm vài phần tùy ý và thân thiết.
Tiêu Khâm Nhan thả lỏng người, dựa nghiêng vào tường phòng, vừa đánh giá Tần Hạc Dao vừa thuận miệng hỏi: “Ở đây có gì ăn vậy?”
Cậu phát hiện Tần Hạc Dao cao hơn mình nửa cái đầu, trên người mặc không phải là đồng phục màu trắng của nhân viên tiệm net, mà là một bộ đồ thể thao màu trắng, khiến cả người anh toát lên vẻ tùy ý pha chút lười biếng, lười biếng lại toát lên vẻ tinh nghịch.
“Mì gói… Có vẻ cậu không thích nhỉ.” Tần Hạc Dao thấy Tiêu Khâm Nhan cau mày, lập tức ngưng lại, đổi giọng nói, “Tiệm net có cung cấp dịch vụ lấy đồ ăn hộ, cậu muốn ăn gì, có thể đặt qua điện thoại, đợi đồ ăn đến, tôi sẽ lấy giúp cậu.”
“Chờ đồ ăn đến chắc tôi chết đói mất, ở đây ngoài mì gói ra không còn gì khác sao?”
Tiêu Khâm Nhan tuy nói lời khó xử, nhưng giọng điệu lại rất mềm mại, nghe như đang làm nũng vậy.
Tần Hạc Dao nhận ra cậu rất đói.
Nhưng anh mở là tiệm net chứ không phải khách sạn, càng không phải nhà hàng.
Ban đầu anh có thể nói thẳng là “Đúng vậy, không còn gì khác nữa”, nhưng nhìn chằm chằm Tiêu Khâm Nhan một lúc, trong lòng anh bỗng nảy ra một ý, không biết sao lại buột miệng nói ra câu: “Tầng ba có cơm nhân viên, nếu cậu không ngại thì tôi lấy một hộp xuống cho cậu, ngoài ra còn có một ít đồ ăn vặt thay thế bữa ăn, bánh quy nén gì đó, có thể ăn lót dạ trước.”
“Bao nhiêu tiền?” Tiêu Khâm Nhan vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
Lúc này cậu đói lắm rồi, chỉ cần không phải mì gói, cái gì cũng chịu ăn.
Thế nhưng câu trả lời của Tần Hạc Dao lại là: “Không cần đâu, coi như tôi mời cậu, đổi lại, trò chuyện với tôi một lát nhé?”